Alphega - Chương 120 – Hoàn

 

“Con trai.”

“Dạ, bố.”

“Con nhìn xem bố có giống một tên điên không?”

“Bố muốn con nói là không ạ?”

“…Thôi khỏi.”

Hae Il thở dài một hơi thật sâu trước mặt đứa con trai năm tuổi của mình rồi gục đầu xuống bàn ăn.

Baek Hae Kang, đứa con trai tuy mới năm tuổi nhưng đã khá chững chạc và nói năng lưu loát, hôm nay lại tiếp tục ngoan ngoãn lắng nghe tiếng thở dài của bố mình, Kwon Hae Il. Bàn tay nhỏ nhắn đang ngồi ở phía đối diện, vừa ăn ngon lành bữa cơm do Hae Il chuẩn bị, vừa thản nhiên kéo chiếc đĩa gần đầu hắn về phía mình.

Vừa làm vậy, Hae Kang dường như cũng muốn thể hiện sự bất mãn trong lòng. Cậu bé dùng pheromone Alpha mà giờ đây mình đã có thể điều khiển khá thành thạo để chọc vào người Hae Il như thể đang thấy phiền phức. Dù pheromone của cậu bé khá mạnh vì là giống trội, nhưng đối với Hae Il thì vẫn chỉ như đang chọc lét mà thôi.

Hae Kang nhai kỹ rồi nuốt hết cơm trong miệng, sau đó hỏi mà không thèm nhìn Hae Il lấy một cái.

“Bố lại cãi nhau với bố nhỏ ạ?”

“Không có cãi nhau.”

“Nhưng mà sáng nay lúc bố nhỏ đi làm vẻ mặt không vui chút nào.”

“Chuyện đó là do…”

Hae Il vẫn gục đầu xuống bàn, bỏ lửng câu nói.

Hae Kang liếc nhìn Hae Il rồi lẩm bẩm, ‘Gục đầu xuống bàn ăn là bố nhỏ không thích đâu’. Chẳng biết có phải thính tai hay không mà Hae Il lẳng lặng ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt của Hae Il khi ngẩng đầu lên trông khó xử thấy rõ. Hae Kang xúc một thìa cơm đầy cho vào miệng, nhai và nuốt xong xuôi rồi mới nói với giọng trách móc.

“Lần này lại là bố sai đúng không ạ?”

“Thật tình thì bố cũng không biết nữa.”

Hae Il đáp lại một cách hậm hực rồi lại thở dài với vẻ mặt ủ rũ.

“Bảo bố nhỏ nghỉ ngơi một chút vì đang có thai thì có gì sai chứ?”

*Từ đây tui đổi xưng hô nhó ^^

Mới hôm nay thôi, Kang Hyun đã vác cái bụng bầu đi thị sát.

Hae Il nghĩ đến khu nghỉ dưỡng mà có lẽ Kang Hyun đang đi kiểm tra và tỏ vẻ không vui.

Baek Cheong Grand Palace, khu nghỉ dưỡng phong cách sống tiên tiến được hoàn thành hai năm trước, lấy Club WAVE và khách sạn Baek Cheong làm trung tâm.

Nơi này là một khu nghỉ dưỡng với khái niệm mới, áp dụng phong cách sang trọng bậc nhất hiện đại và công nghệ tiên tiến, vượt xa một khu nghỉ dưỡng đơn thuần.

Nếu như các khu nghỉ dưỡng thông thường chủ yếu tập trung vào chơi golf, trượt tuyết, hoặc nghỉ dưỡng giữa bãi biển và cây xanh, thì Baek Cheong Grand Palace, được xây dựng ngay giữa lòng Gangnam, lại không ngừng mang đến những chương trình giải trí đa dạng và năng động, dẫn đầu là Club WAVE. Cùng với đó, các phòng nghỉ sang trọng được trang bị nhiều công nghệ tối tân cũng được nhiều người nhắc đến.

Việc Baek Cheong Grand Palace trở thành một biểu tượng của Hàn Quốc trong một thời gian ngắn cũng là một điều khiến Hae Il rất vui mừng.

Vì câu lạc bộ của hắn chính là điểm khởi đầu. Và vì đó là thành quả rõ ràng mà Kang Hyun đã đạt được.

Vì vậy, hắn biết Kang Hyun đặc biệt quan tâm đến nó.

Nhưng dù có thế nào đi nữa, việc anh cứ đi lại làm việc trực tiếp mỗi ngày như thế này trong lúc mang thai đúng là có vấn đề.

“Dù sao thì cũng có bố ở đây, anh Seong Ju cũng đang giúp đỡ nữa, nên bố nhỏ của con nghỉ ngơi một chút cũng được mà.”

Đây cũng chính là điều mà Seong Ju, hiện là Phó Chủ tịch của Baek Cheong, từng trực tiếp nói với Kang Hyun. Dù vậy, Kang Hyun vẫn vô cùng cố chấp.

Hae Kang dùng chiếc thìa nhỏ vét sạch đến từng hạt cơm cuối cùng, rồi nghiêng đầu một cách đáng yêu.

“Bố nói thế mà bị mắng là đồ điên ạ?”

“Không. Thật ra là bố bảo bố nhỏ nghỉ ngơi khoảng một tuần rồi cùng bố cả ngày lẫn đêm……. Thôi, khỏi đi.”

Hae Il nghĩ rằng đây không phải là lời nên nói với một đứa trẻ năm tuổi nên đã kín đáo ngậm miệng lại. Đôi mắt to tròn của Hae Kang tỏ vẻ tò mò như muốn hỏi tại sao bố lại nói nửa chừng, nhưng đáp lại cậu bé chỉ là một tiếng thở dài.

Ngay lúc Hae Kang dọn bát cơm đã ăn xong của mình.

Từ ngoài cửa vang lên một tiếng bíp ngắn của máy móc cùng với tiếng cửa mở. Hai bố con với vẻ mặt và tốc độ phản ứng y hệt nhau lao ra khỏi bếp, vội vã chạy ra ngoài cửa.

“Bố! Bố về rồi!”

Hae Kang nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng reo lên rồi xà vào lòng Kang Hyun đang đứng ở cửa. Kang Hyun một tay ôm lấy Hae Kang, nói ‘bố về rồi’ rồi thơm một cái lên má cậu bé.

“Ăn trưa chưa con?”

“Con vừa ăn xong ạ.”

“Ngoan lắm.”

Hae Kang được bố khen một câu ngắn gọn thì cười khúc khích thích thú. Lúc yên tĩnh thì cậu bé giống hệt Kang Hyun, nhưng khi cười rạng rỡ như vậy thì lại giống Hae Il y như đúc.

Hae Il lo rằng Kang Hyun sẽ bị mệt nên đã bế Hae Kang thay anh rồi cười một cách ngượng nghịu.

“Em về sớm thế.”

Nói rồi hắn nhận ra sắc mặt của Kang Hyun không được tốt cho lắm nên liền tỏ vẻ lo lắng.

“Em chỉ ra ngoài một lát mà trông mặt đã mệt mỏi rồi. Có chuyện gì sao em?”

“Không, không có chuyện gì đâu.”

Dù anh nói vậy, nhưng việc anh trở về sớm khi chỉ vừa mới qua giờ ăn trưa khiến Hae Il bận lòng.

Hae Il đặt Hae Kang xuống rồi cầm lấy túi xách giúp Kang Hyun. Hắn cũng nhanh chóng nhận lấy chiếc áo khoác mà anh đang mặc.

“Bên ngoài lạnh lắm phải không em? Anh sẽ chuẩn bị bồn tắm cho, nên em đợi một chút nhé.”

“Cảm ơn anh.”

Kang Hyun đáp lại lời nói dịu dàng bằng một câu trả lời cũng dịu dàng không kém, rồi đi về phía phòng thay đồ.

Hae Il nhìn bóng lưng đó rồi ngồi xổm xuống, thì thầm vào tai Hae Kang.

“Con trai, hai bố của con cần có một chút thời gian ngọt ngào. Nên là con qua nhà chú Hee Woo nhờ chú chơi cùng đi.”

Nghe đến ‘chú Hee Woo’, Hae Kang liền quay đầu nhìn ra phía bên ngoài phòng khách. Hee Woo ở ngay phía bên kia và cũng là nhà bên cạnh.

Ngôi nhà bên cạnh nơi Kang Hyun từng ở không chỉ có Hee Woo mà cả Seo Hoon cũng đang sống cùng.

Vì nhà bị bỏ trống sau khi Kang Hyun chuyển đến sống ở nhà Hae Il, nên nhân cơ hội này, Seo Hoon đã kéo Hee Woo, người đã có phần tự do hơn, đến chiếm giữ một cách dứt khoát. Dĩ nhiên, sâu bên trong là nỗi lo lắng thái quá rằng liệu tên điên nào đó giống như một tên trộm có đang bắt nạt đứa em trai út ngây thơ của mình hay không.

Hae Kang nghĩ đến Hee Woo— người đặc biệt hay chơi với mình, rồi nghiêng đầu gật gật một cách đáng yêu.

“Vâng ạ. Con không biết là chuyện gì nhưng bố phải xin lỗi bố nhỏ một cách thật lòng vào đấy.”

“Đã bảo là không cãi nhau mà.”

Cuối cùng, Hae Il đành phải để Hae Kang sang nhà bên cạnh mà vẫn chưa thể giải quyết được hiểu lầm.

 ***

Hae Il xả đầy nước ấm vào bồn tắm, thậm chí còn thả cả một viên sủi tắm thơm ngát vào, rồi bắt đầu cởi quần áo ngay sau khi Kang Hyun vào phòng tắm không lâu.

Khi hắn tự tin bước vào phòng tắm trong tình trạng khoả thân, Kang Hyun ngồi thừ trong bồn tắm lớn, trông có vẻ mệt mỏi, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn nói “biết ngay mà.”

Vừa cười khúc khích, Hae Il vừa bước vào bồn tắm, ngồi xuống phía sau Kang Hyun rồi ôm anh vào lòng. Khi ôm và kéo anh lại gần, hắn đặc biệt chú ý đến lực tay để không đè lên chiếc bụng đã hơi nhô ra.

Vừa ngồi ổn định vào chỗ, Kang Hyun đã lên tiếng.

“Em bị anh Seong Ju đuổi về đấy.”

“Thế thì tốt quá rồi. Anh ấy quả là tuyệt vời.”

Hae Il vừa nói giọng như một ông già khi nghĩ đến Seong Ju, vừa hôn lên gáy ướt át của Kang Hyun. Một mùi hương lựu thoang thoảng lan toả, lấn át cả mùi dầu gội và sữa tắm giống hệt của hắn.

“Anh Seong Ju đã nói rằng việc em cố gắng tự mình làm mọi thứ không hẳn là một điều tốt.”

Kang Hyun cất giọng nặng trĩu, dù cho mi mắt anh đang khẽ run lên trước những cử chỉ thân mật của Hae Il.

“Anh ấy nói rằng, ở vị trí càng cao thì càng phải biết tin tưởng những người xung quanh và nghỉ ngơi một cách thoải mái.”

“Anh ấy nói đúng rồi.”

Hae Il vô cùng đồng tình với lời của Seong Ju, rồi dùng tay múc từng gáo nước ấm xối nhẹ lên người Kang Hyun. Hơi ấm liên tục lan tỏa trên vùng da lành lạnh.

“Làm việc một cách ám ảnh cưỡng chế không có cuối tuần thì tuyệt đối không tốt đâu. Hơn nữa, em còn đang mang thai đứa thứ hai, tại sao lại phải gắng sức với cơ thể này chứ?”

Giọng nói của Hae Il xen lẫn lo lắng và xót xa, nhẹ nhàng vỗ về Kang Hyun.

“Những lúc như thế này, em cứ dựa dẫm vào anh hoặc các anh của em thoải mái đi.”

“Bởi vì bây giờ em không cần phải một mình gồng gánh tất cả rồi vùng vẫy nữa đâu.”

Kang Hyun cụp mắt xuống rồi khẽ gật đầu.

“…Anh nói phải.”

Giờ đây, anh không cần phải bị ai đó chi phối rồi một mình gánh vác mọi thứ.

Bởi vì giờ đây anh đã có một nơi để có thể dựa vào bất cứ lúc nào với một tâm trí thoải mái, giống như lúc này.

Vừa bật cười thành tiếng, Kang Hyun vừa hoàn toàn tựa vào lồng ngực Hae Il rồi quay lại nhìn hắn với ánh mắt đã thay đổi.

“Nói đến đây thì, có lẽ em phải dựa dẫm vào anh một chút rồi.”

Kang Hyun nắm lấy tay Hae Il đang vòng qua ngực mình, kéo xuống rồi đặt lên chiếc bụng hơi nhô ra của mình.

“Có lẽ vì công việc nên một thời gian rồi em không được nhận pheromone, nên bụng hơi căng một chút.”

Tiếp đó, ánh mắt Kang Hyun hướng về phía Hae Il, ánh lên chút gì đó nửa dịu dàng, nửa gợi tình.

“Anh có thể giúp em được chứ?”

Tất nhiên rồi.

Hae Il cảm thấy phía dưới của mình căng cứng.

Nhưng hắn lại canh cánh trong lòng về đứa con trai đã gửi cho Hee Woo.

“…Phải nhờ anh Hee Woo chăm sóc Hae Kang trong ba ngày trước đã.”

“Ba ngày?”

Kang Hyun cụp đuôi mắt xuống như thể thất vọng. Chẳng biết từ bao giờ mà ngay cả dáng vẻ ánh mắt của anh cũng trở nên đa dạng và xinh đẹp đến thế, Hae Il lại một lần nữa cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

“Lúc về anh Won Woo đã điều chỉnh lịch trình giúp em, nên em quyết định sẽ có một kỳ nghỉ kéo dài một tuần……”

“Cái gì?”

Kang Hyun cố tình nói với giọng tinh nghịch, đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh khi nhìn Hae Il.

“Hừm… người nào đó đã bảo muốn em nghỉ ngơi khoảng một tuần rồi ‘đấu’ với em cả ngày lẫn đêm đã đi đâu mất rồi nhỉ?”

“Đây ạ. Anh ở đây. Anh chính là người đó đây.”

Nghe thấy giọng nói vô cùng gấp gáp của Hae Il, Kang Hyun bật cười thành tiếng. Âm thanh đó vang vọng trong phòng tắm nghe thật vui tai.

Kang Hyun nén cười, quay đầu lại và để lại một nụ hôn ngắn trên môi Hae Il. Sau đó, đôi mắt anh nhìn thẳng vào hắn một cách đầy thách thức.

“Nào, lần này chúng ta hãy xem ai sẽ là người gục trước nhé?”

Đôi mắt của Hae Il bắt đầu ngập tràn nhiệt huyết và tinh thần chiến đấu. Cùng lúc đó, thứ cứng rắn ở phía dưới của hắn chọc khá mạnh vào mông Kang Hyun.

“Lần này em sẽ thắng cho xem. Anh không biết gần đây em tập thể dục nhiều thế nào đâu nhỉ?”

“Anh không biết, nên nhân cơ hội này tìm hiểu xem sao.”

Vì cả hai người đều rất tự tin vào thể lực của mình, nên có vẻ như trận đấu này sẽ không dễ dàng phân định thắng thua.

<Hoàn Chính Truyện>

Bình luận cho "Chương 120 – Hoàn"
5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
2 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Bitrrrrr
Bitrrrrr
1 ngày trước

Có ngoại truyện k ạ

minttea.vn

Đăng nhập
Đăng ký