Gi Tae Yeon cố tình áp ngực vào lưng Su Hyeon như thể muốn ngắm nhìn cảnh vật bên dưới. Anh bước chân đến mức mũi giày gần như chạm vào tường, khiến Su Hyeon đang đứng trên giày anh cũng phải nhích chân theo như một đứa trẻ mới tập đi.
“A…….”
“Haa, thật sự đã xem hết rồi à?”
Người đàn ông tựa cằm lên vai Su Hyeon, rồi nghiêng đầu lên như thể đang xem xét gương mặt của người yêu mình và hỏi. Ngay lập tức, Su Hyeon cụp hàng mi xuống để đối diện với ánh mắt của anh. Gương mặt oan ức của cậu trông đáng yêu vô cùng.
“Hức… vì… của… chú… nên…… A… em… có… tỉnh táo… đâu mà xem!”
“À, không tỉnh táo luôn à?”
“A!”
“Đợi đến khi em bé của chúng ta tỉnh táo lại…….”
“Bây… giờ… không…….”
“Thì đã là buổi sáng rồi… Bây giờ không xem thì, hừ, lúc nào xem.”
“A hức!”
Sau khi xác nhận Su Hyeon đã chống lòng bàn tay lên cửa kính, Gi Tae Yeon cứ thế thúc mạnh eo lên. Trước những cú thúc không chút nương tay, khuỷu tay Su Hyeon lập tức khuỵu xuống, lồng ngực lại một lần nữa bị cọ xát vào cửa kính.
Gi Tae Yeon chuyển động mạnh đến mức gót giày của anh nhấc khỏi mặt đất rồi lại nện xuống sàn. Theo phản động đó, bàn chân của Su Hyeon đặt trên giày anh cũng liên tục nhấp nhô lên xuống rồi lại hạ xuống, cộp, cộp.
“Sâu… quá… hức… sâu! Hức!”
“Haa, sao lại bắn lung tung thế này hả, Su Hyeon à.”
Người đàn ông cố tình hạ tay xuống. Anh nắm lấy dương vật đang bắn ra trong khi bị ép vào tấm kính, khiến Su Hyeon run rẩy vai cùng với tiếng rên rỉ mơ hồ, “Hừ”. Trái ngược với đầu đỉnh đang cọ xát vào tấm kính đã trở nên âm ấm vì thân nhiệt, thân gậy lại bị bàn tay nóng bỏng nắm lấy khiến cơ thể cậu có vẻ càng thêm nhạy cảm.
“Mà thôi, vẫn còn là em bé nên cũng có thể làm bậy mà.”
Người đàn ông nhếch mép, rồi dùng tay vuốt dọc dương vật của Su Hyeon, miết tinh dịch thành một vệt dài như thể đang vẽ thêm lên tấm kính đã mờ đi.
“A… hức… đừng làm thế!”
Không thể chịu đựng nổi nữa, Su Hyeon hạ tay xuống, dùng bàn tay đang run rẩy bần bật nắm lấy cổ tay đang lay động dương vật của mình. Nhờ vậy, trọng tâm cơ thể lại một lần nữa nghiêng về bên phải, khiến nhũ hoa căng tròn lại bị nghiền lên tấm kính.
“Đúng là khó chiều bỏ mẹ đi được.”
Dù sao thì anh vẫn có ý thức rằng hôm nay là sinh nhật của người yêu mình. Việc anh lập tức rút tay ra, không giống với phong cách thường ngày, cũng là vì thế. Gi Tae Yeon véo lấy bên nhũ hoa không chạm vào kính rồi vùi mũi vào gáy Su Hyeon. Dĩ nhiên, trong khi dương vật thì đang thỏa thích liếm mút vách trong ẩm ướt.
“Haa… tôi thúc vào đây thì không sao à?”
“Hức… ưm…….”
Su Hyeon phát ra một giọng nói mơ hồ không rõ là tiếng rên hay là câu trả lời. Gi Tae Yeon cứ nghĩ theo ý mình, hít vào mùi pheromone yếu ớt đến cùng cực của Su Hyeon. Tầm mắt anh thu trọn hình ảnh của Seo Su Hyeon phản chiếu trên cửa kính và quang cảnh đêm lấp lánh ẩn hiện trên đó.
Anh chưa bao giờ đặt nặng ý nghĩa đặc biệt nào vào ngày Giáng sinh. Cũng không như trong tưởng tượng của Su Hyeon, anh không hề đi gặp các Omega để thúc dương vật vào. Ừm, nói đúng hơn thì những cái lỗ có thể đâm vào bất cứ khi nào nổi hứng không phải là chỉ có một hai cái, nên anh không cần phải làm cái trò đó vào một ngày người người chen chúc.
Cảnh đêm cũng vậy. Vì những ngày phải hoạt động vào ban đêm cũng nhiều nên đó là một khung cảnh anh thường xuyên bắt gặp, nhưng không hề có một cảm xúc nào đặc biệt. Đối với anh, nó chỉ là một thứ để ngắm nghía, ngang tầm với ngọn lửa trên đầu mẩu thuốc lá mà thôi.
Cảm xúc đó bây giờ cũng không khác. Dù rằng một Seo Su Hyeon phản chiếu trong cảnh đêm thì cũng rất gợi tình.
“A! A! A a!”
Khoảnh khắc đó, lực eo trở nên mạnh mẽ. Gi Tae Yeon dùng sức vào tay để Su Hyeon không bị ngã. Rồi sau khi để Omega của mình hoàn toàn dựa vào người, anh không chút do dự mà đâm dương vật vào.
“Chú ơi… hức… hức… a!”
Giáng sinh cũng thế, cảnh đêm cũng vậy, vẫn không hề có một cảm xúc nào, nhưng nếu có Seo Su Hyeon xen vào đó, câu chuyện đã trở nên khác.
“Haa… Seo Su Hyeon.”
“A hức! Ức! Ư ưm!”
“Lời nói ban ngày… ứt… nói lại xem nào.”
“Gì… gì cơ…… A a!”
“Chẳng phải em nói yêu tôi sao?”
Anh nhớ rất rõ gương mặt đang líu lo không ngớt trong khi hứng những bông tuyết.
Đó là một vẻ mặt không có gì đặc biệt. Giống như khoảnh khắc cậu vừa ăn cơm vừa buông lời yêu thương với anh.
Và mỗi khi đối diện với gương mặt đó của Su Hyeon, Gi Tae Yeon lại bị nhấn chìm trong một cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Làm sao em ấy có thể dùng một vẻ mặt bình thản như vậy để tỏ tình với mình chứ.
“Hức… hức…….”
Su Hyeon đang liên tục bật ra những tiếng rên gấp gáp, hổn hển thở ra những hơi thở nặng nhọc để điều hòa lại.
“Em… yêu… chú.”
Chết tiệt.
Gi Tae Yeon cứ thế nắm lấy má Su Hyeon rồi ấn lưỡi vào đôi môi đang hé mở. Dù biết rằng vách trong đang căng phồng run rẩy co giật trước dương vật đang bắn ra tinh dịch, anh vẫn không buông tha cho cơ thể đang trong vòng tay mình, cũng không buông tha cho tảng thịt đang quấn lấy lưỡi mình. Anh chỉ muốn ăn sạch không chừa một mảnh người yêu của mình, người đang thốt ra câu nói yêu thương mà không một chút do dự.
“Ha… hức… hức…”
Gi Tae Yeon chỉ ngẩng đầu lên khi Su Hyeon đã sắp không chịu nổi nữa. Nhờ việc đang giữ lấy má cậu, gương mặt ửng đỏ của cậu hiện ra rõ mồn một.
“Thế nên… hức… ở đây… thì… đừng… mà…”
Trái ngược với đôi môi đang mấp máy từng chút một, hàng mày cậu lại khẽ cau lại.
“Ở… trên giường… đi ạ… hức… em thích nhìn mặt chú hơn….”
Rõ ràng là vì mệt nên mới cố tình nói những lời như vậy. Dù biết sự thật đó, Gi Tae Yeon vẫn trơ trẽn.
“Thứ lấp lánh… xem hết rồi à?”
“Dù… sao… thì… hức… chú… cứ… động đậy suốt… ứt… em có muốn xem cũng không…. A!”
“À, xem hết rồi à?”
Người đàn ông tự ý diễn giải câu trả lời theo ý mình, rồi hạ bàn tay đang giữ má cậu xuống và dùng sức vào tay.
“Được rồi. Từ bây giờ thì lăn lộn trên giường thôi.”
“A… gì… hức!”
Nói rồi anh cứ thế di chuyển. Đó là những bước chân nhẹ nhàng như đang dạy một đứa trẻ ba bốn tuổi tập đi chứ không phải của một người đàn ông trưởng thành.
“Bỏ… cái này… ra… em… tự… đi… được… mà… hức!”
“Dù sao cũng lại đâm vào thôi, rút ra làm gì hả ông chủ.”
Vì cánh tay ôm eo gần như đã nhấc bổng cơ thể cậu lên, Su Hyeon chỉ có thể huơ huơ chân trên không trung. Vách trong tự nhiên siết lại, mút lấy dương vật.
“A… ứt! Chạm vào bên trong!”
“Cũng có phải Seo Su Hyeon tự đi đâu. Chừng đó thì phải chịu được chứ?”
Mỗi khi anh thong thả bước đi, những ngón chân đang co quắp lại của cậu lại lướt trên giày anh. Theo ý của Gi Tae Yeon thì đó là sự quan tâm để dương vật không đâm vào sâu hơn, nhưng Su Hyeon có lẽ ngay cả điều đó cũng thấy mệt, nên đã phát ra những tiếng rên rỉ như đang mè nheo.
“Ha… hức… hừ…. Tính… cách… chú… kỳ… quặc… quá……”
“Ừ. Tôi cũng yêu em?”
Lần này cũng vậy, người đàn ông lại diễn giải lời nói của Su Hyeon theo ý mình, rồi cười khùng khục và bước về phía phòng ngủ. Lời hứa cho xem thứ lấp lánh đã được thực hiện một cách triệt để, nên từ bây giờ, anh định sẽ tận hưởng thỏa thích theo ý mình.
***
“Ơ?”
Trong khoảnh khắc vui mừng chợt ùa đến, Su Hyeon níu lấy tay người đang đứng bên cạnh.
“Chú ơi, người tuyết vẫn chưa tan này!”
Dù tuyết đã bắt đầu rơi lại từ sáng sớm – cũng có thể là từ lúc rạng đông – nhưng vì lúc ngắm cảnh đêm tối qua bầu trời đêm vẫn trong vắt không một gợn mây, nên người tuyết mà cậu đã ngỡ là sẽ tan chảy vẫn đang đứng sừng sững một cách nguyên vẹn.
Cảm giác vui mừng dâng lên cũng là vì thế. Dù cậu đã nghĩ rằng vì là một người tuyết rất lớn nên chắc nó sẽ không tồn tại được lâu, và cũng đã đoán rằng vì tuyết không rơi nên nó sẽ tan đi một chút, nhưng người tuyết trông vẫn không khác mấy so với lúc cậu rời khỏi nhà. Thậm chí cả khuôn mặt dễ thương được làm một cách vụng về cũng vẫn còn nguyên.
“Vui quá nhỉ.”
“Vì đêm qua tuyết không rơi nên em đã nghĩ nó sẽ tan mất. Nhưng mà trông nó vẫn y hệt như hôm qua. Chắc là không tan chút nào cả.”
Hình ảnh người tuyết đã ngã gục một cách bất lực dưới đôi giày của người đàn ông tự nhiên hiện về, Su Hyeon bĩu môi, trái ngược hẳn với vẻ líu lo vui vẻ lúc nào.
“Năm ngoái chú còn dùng chân đá cho nó ngã mà.”
“Tôi đá cái gì bằng chân.”
“Người tuyết mà em làm trước cửa tiệm tạp hóa ấy ạ.”
“Tôi á?”
Người ta nói thủ phạm thì không nhớ gì, đúng là y hệt như vậy. Bây giờ nghĩ lại thì chú ấy là người mà lúc đó còn chẳng biết lý do tại sao cậu lại cằn nhằn. Một người đàn ông ngay tại thời điểm đó còn không nhận thức được hành vi tàn bạo của mình thì không có lý nào bây giờ lại có thể nhớ lại được ký ức ngày hôm đó. Vốn dĩ cậu cũng không hề nghĩ chú ấy sẽ nhớ chuyện đã đá người tuyết nên mới lôi chuyện này ra nói.
Su Hyeon không giải thích cặn kẽ về ngày hôm đó nữa mà kéo tay Gi Tae Yeon vào nhà. Thỉnh thoảng dành thời gian thảnh thơi với chú ấy ở khách sạn cũng mang lại một cảm giác khác lạ và thú vị, nhưng dù sao thì nhà vẫn là nhất. Vừa mới thức dậy muộn màng, ăn một bữa ngon rồi trở về nên cậu càng cảm thấy ngôi nhà thật thân thương.
“Tôi làm thế bao giờ.”
Việc bới móc lại chuyện đã qua là một hành động thật vô vị, và cậu cũng không đặc biệt bị tổn thương gì nên định cho qua, nhưng Gi Tae Yeon lại hỏi dồn với một thái độ khá dai dẳng.
“Vào ngày chúng ta đi chợ năm ngày ấy ạ.”
Su Hyeon ngoan ngoãn trả lời.
“Tôi nhớ là hôm đó tuyết không rơi mà.”
“Hôm kia tuyết rơi nên em đã làm người tuyết để đó, lúc chú xuống xe đã vừa nói ‘Cái này là gì đây.’ vừa dùng chân đá nhẹ một cái. Dù chú không nhớ nhưng em thì nhớ hết.”
“Tôi thì có gì mà không nhớ. Tôi còn nhớ cả việc Seo Su Hyeon đã ăn bánh bao hấp nữa là.”
Chuyện đá người tuyết thì không nhớ mà sao lại nhớ chuyện mình ăn bánh bao hấp nhỉ? Đúng là một trí nhớ chỉ lưu giữ những gì có lợi cho bản thân.
“Dù sao thì đúng là như vậy thật mà. Hôm qua em rủ cá cược xem ai làm người tuyết to hơn cũng là để trả thù cho chuyện đó đấy.”
“À, ra là tôi đã không biết ý tứ mà thắng à?”
“Dù vậy thì thắng thua cũng phải công bằng chứ ạ.”
Đối với cậu thì đó là một câu trả lời nghiêm túc, nhưng Gi Tae Yeon lại bật cười khẩy rồi dùng tay vỗ vỗ lên mông cậu. Su Hyeon vội vàng đi về phía phòng khách trước khi chú ấy kịp tóm lấy cả mông cậu. Không phải là cậu ngạc nhiên vì việc người đàn ông tùy tiện sờ nắn khắp người mình đã trở nên quen thuộc từ lâu. Mà là vì một việc cần làm ngay lập tức chợt nảy ra trong đầu.
“Dù sao cũng sẽ bị bắt thôi, chạy đi đâu làm gì.”
Một tiếng cười lười biếng vang lên từ sau lưng.
“Em không có chạy trốn!”
Vì mải mê với người tuyết nên cậu đã quên mất, nhưng có một việc cậu đã định bụng sẽ làm đầu tiên khi trở về nhà.
Đúng lúc đó, việc cần làm ấy đã lọt vào tầm mắt cậu.
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
minttea.vn
Javascript không được phát hiện. Javascript cần thiết để trang web này hoạt động. Vui lòng bật nó trong cài đặt trình duyệt của bạn và làm mới trang này.