Không thể tin vào dãy chữ trước mắt, tôi đưa mu bàn tay lên dụi mắt. Nhưng những chữ đó không hề biến mất mà ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
“Lạ thật……?”
“Gì lạ cơ?”
“Không, là vì tên tôi lại có ở đây. Không phải Cho Rok. Hình như có gì đó nhầm lẫn thì phải?”
Tôi chìa danh sách ra cho Lee Je Hee xem, hắn khẽ bật cười rồi chẳng nói gì. Như thể hắn đã biết điều gì đó.
Gì vậy chứ? Sao lại im lặng một cách đáng lo thế này? Phải nói là nhầm lẫn rồi chứ?
Đúng lúc đó, như để giải đáp thắc mắc của tôi, Sa Do Jin lại lên tiếng.
“Đối với Hầm ngục Mullae-dong, nghe nói chỉ xuất hiện những loại quái vật mà sát thương vật lý không có tác dụng. Vì vậy, ngoại trừ Hệ Cung Thủ để vẽ bản đồ Hầm ngục và Hệ Chiến Binh phụ trách phòng ngự, chúng tôi chỉ chọn những Thợ săn thuộc hệ thuộc tính phép thuật, xin quý vị lưu ý điểm này khi xem danh sách.”
Hệ thuộc tính phép thuật ư? Không, dĩ nhiên tôi cũng thuộc dạng đó, nhưng… một kẻ chỉ có mỗi Quả Cầu Mana là kỹ năng tấn công như tôi thì lấy đâu ra thuộc tính phép thuật chứ!
Nghe giải thích rồi mà vẫn chẳng hiểu gì sất, tôi ngơ ngác chớp mắt thì cảm nhận được có ai đó đang tựa vào vai mình.
“Chẳng có gì lạ đâu. Nếu là Sa Do Jin thì hắn hoàn toàn có thể làm vậy, dù chỉ để thỏa mãn trí tò mò của bản thân. Ngay từ đầu hắn đã rất quan tâm đến cậu Yeon Seon Woo rồi mà.”
“……Vậy nên, anh biết thế mà vẫn im lặng sao?”
“Tôi thì lại thấy thế lại hay. Hình như tôi cũng đã nói là không có ý định để cậu một mình rồi thì phải?”
Ngay lập tức, tôi bất giác nổi nóng suýt túm lấy cổ áo hắn. Chắc là thấy ngón tay tôi đang ngọ nguậy, tay hắn lại mân mê đầu ngón tay tôi lần nữa.
“Đừng lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu Yeon Seon Woo.”
“…….”
Bảo vệ cái con khỉ! Sao anh không nghĩ đến việc bảo vệ bằng cách đơn giản là không đưa tôi theo hả! Lần trước ở Hầm ngục Junggye-dong cũng thế rồi!
Aaaaargh, tôi cố nén tiếng hét muốn bật ra, hít một hơi thật sâu để tìm lại sự bình yên nội tâm. Lại một lần nữa phải vào Hầm ngục vì một lý do vớ vẩn không thể chấp nhận nổi như thế này.
Mà lại còn là Hầm ngục Cấp S+ nữa chứ.
Nói thêm là, tôi không phải kiểu người liều mạng vì tình yêu. Chẳng phải mình phải còn thở, còn sống thì mới yêu đối phương được sao? Chết rồi thì tất cả còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Dù có bị nói là ích kỷ vì điểm đó thì, ừm, tôi nghĩ cũng đành chịu thôi.
Nhưng mà hình như cũng tại tên khốn này mà tính mạng của tôi cứ bị đe dọa liên tục thì phải…….
Thấy ghét quá, tôi véo má hắn rồi nghịch ngợm kéo dài ra. Cứ tưởng hắn sẽ đanh mặt lại rồi gạt tay tôi đi ngay, ai dè tên đó lại bất ngờ cứ để yên cho tôi véo má rồi chỉ cười.
[Tâm trạng của Chủ nhân tốt lên, Độ yêu thích +1.]
[Trạng thái Kỹ năng Được Yêu Thích là +40, toàn bộ chỉ số của Thuộc Hạ ‘Yeon Seon Woo’ tăng 4% và hiệu suất Mana khi sử dụng kỹ năng tăng nhẹ.]
Mối tình này…… liệu có ổn thật không đây? Hay là ngay bây giờ nên rút lại thì hơn……. Cứ thở dài mãi thôi.
***
Tình trạng khẩn cấp!
Tại cuộc họp chiến lược liên minh, quyết định phá đảo Hầm ngục Mullae-dong đã được đưa ra. Vì đã từng thất bại trong việc phá đảo một lần, thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, nên đây là tình huống mà Sự Cố Sụp Đổ có thể xảy ra bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ. Vì vậy, ngày khởi hành đã được ấn định vào ngày sớm nhất có thể, và cái ngày mà tôi mong nó đừng bao giờ đến đó, đã cận kề ngay ngày mai.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã dùng đủ mọi lời đường mật để dụ dỗ Lee Je Hee. Làm ơn hãy để tôi ở lại. Thế nhưng, hắn chỉ bác bỏ bằng một câu nói rằng không có ý định đó rồi lảng tránh chủ đề. Cuối cùng, tôi đành phải chịu chết mà bị lôi đến Mullae-dong.
Đối với tôi mà nói, đúng là sét đánh ngang tai không gì bằng. Và Cho Rok, người nghe tin muộn vì vừa đi hỗ trợ về, cũng đang mang vẻ mặt như vừa bị sét đánh vậy.
“…….”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào một chỗ với vẻ mặt như vừa bị phản bội. Đôi mắt long lên sòng sọc một cách đáng sợ nhìn xuống danh sách người tham gia phá đảo Hầm ngục, cậu ta siết chặt tờ giấy trong tay đến nhàu nát. Dáng vẻ đó trông tuyệt vọng như một kẻ mất nước chỉ vì một tờ giấy vậy.
Có lẽ nếu là trước đây, tôi đã sợ chết khiếp tự hỏi tại sao cậu ta lại tỏ ra đáng sợ như vậy. Nhưng bây giờ, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy vẻ mặt ủ rũ mà thôi. Tôi lại một lần nữa cảm thấy bản thân mình trong quá khứ, kẻ đã từng sợ hãi những thứ như vậy, thật đáng thương hại.
“Cái danh sách này… là do Sa Do Jin xếp hả?”
Cho Rok lẩm bẩm bằng một giọng nói âm u như cào vào cổ họng. Với cái khí thế đó, nếu Sa Do Jin có ở trước mặt thì chắc cậu ta đã biến thành Cuồng Chiến Sĩ rồi chém phăng cả trăm lần không chừng. Thấy vậy, Tae Ra bật cười khe khẽ.
“Nghe nói lũ quái vật xuất hiện ở đó hầu hết đều không bị ảnh hưởng bởi sát thương vật lý. Nên có lẽ vì chỉ tập hợp những người thuộc hệ thuộc tính phép thuật nên mới thành ra như vậy.”
“…….”
“Dù sao thì bang hội cũng cần người ở lại mà, cứ nghĩ thoáng đi. Ở lại rồi xử lý mấy việc tồn đọng đi nhé.”
“…….”
Trước giọng điệu trêu chọc rõ ràng đó, ánh mắt đầy vẻ bất mãn của Cho Rok hướng về phía Tae Ra. Qua tờ giấy nhàu nát, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Tae Ra lộ rõ vẻ tủi thân. Thế nhưng, Tae Ra chỉ nhún vai như thể mình cũng đành bó tay. Điều đó lại càng đáng ghét hơn.
“Đâu phải tôi xếp danh sách đâu, sao lại lườm tôi.”
“…….”
Không tìm được lời nào để đáp lại, Cho Rok vẫn không bỏ cuộc mà lặng lẽ nhìn Lee Je Hee. Ánh mắt cậu ta trông đến là tội nghiệp, như một chú cún con lẽo đẽo theo ra tận cửa rồi nhìn chủ như muốn hỏi ‘Người thực sự định bỏ tôi lại một mình sao?’. Còn Lee Je Hee thì chỉ bật cười khe khẽ một cái như thể thấy đáng yêu rồi thôi.
Và tôi nãy giờ vẫn quan sát cảnh đó, thực sự không tài nào hiểu nổi phản ứng kia. Thật lòng mà nói, nếu cậu ta đã muốn đi đến vậy thì tôi chỉ mong cậu ta đi thay mình thôi.
“Vậy thì Cho Rok à, cậu đi thay tôi nhé?”
“…Thôi được rồi.”
Trước câu hỏi tôi đặt ra với chút hy vọng mong manh, Cho Rok lạnh lùng quay mặt đi. Sau đó, cậu ta nhìn Tae Ra chằm chằm một hồi lâu với vẻ bất mãn. Đó là ánh mắt như đang muốn điều gì đó.
Dù vậy, Tae Ra chỉ cười mà không nói gì, cuối cùng Cho Rok vò nát tờ danh sách rồi ném xuống sàn, sau đó bỏ ra khỏi văn phòng. Thấy bộ dạng trẻ con đó, Tae Ra nãy giờ vẫn cố nhịn cười lăn ra sofa rồi cười phá lên.
Xem ra trêu chọc trẻ con vui lắm thì phải.
“A, đúng là buồn cười thật. Cậu ta làm vậy là vì muốn đi cùng anh đó, anh lại đứng ra đòi đổi thì làm sao được?”
“…Tôi nói thật lòng mà. Tôi ghen tị nhất với Cho Rok vì không phải đi đó.”
“Không cần phải nói nghiêm túc đến thế thì cũng đủ thấy là thật lòng rồi. Nhưng mà biết làm sao được. Đã quyết định sẽ hợp tác tối đa với phía liên minh rồi thì phải tuân theo thôi. Nếu chỉ xin rút một người ra thì chỗ này chỗ kia lại có lời ra tiếng vào cho xem.”
“…….”
Cười đã đời, Tae Ra đưa tay lau nước mắt. Cậu ta từ từ đứng dậy khỏi chỗ, trông cũng ra dáng người hơn trước rồi. Vẫn còn cười khúc khích, tủm tỉm vì cơn cười còn sót lại, cậu ta đi về phía cửa.
“Đi đâu vậy?”
“Đi dỗ thằng nhóc đang dỗi kia. Không thì nó dỗi lâu lắm.”
Như một người anh đi dỗ cậu em trai đang hờn dỗi, Tae Ra nhẹ nhàng vẫy tay rồi rời khỏi văn phòng. Văn phòng chỉ còn lại hai người bỗng trở nên yên lặng hẳn.
Lee Je Hee nãy giờ vẫn ngồi trên sofa quan sát chúng tôi đùa giỡn, đang làm vẻ mặt người lớn như thể là người bảo hộ vậy. Thấy thế, tôi liếc nhìn sắc mặt hắn rồi khéo léo hỏi.
“Đã chuẩn bị xong để vào Hầm ngục chưa?”
“Ai biết? Bên phía chúng ta cũng chẳng có gì đặc biệt cần chuẩn bị. Chắc bên kia tự lo liệu hết rồi.”
Lee Je Hee nhẹ nhàng gạt đi câu hỏi của tôi.
Đúng như lời hắn nói, dù đây là tổ đội tập hợp để phá đảo Hầm ngục, nhưng phía chúng tôi chẳng có gì cần chuẩn bị. Vì đây là chuyện Sa Do Jin tự ý quyết định và bày ra, nên phía Bang hội Neon Tetra đã tự lo liệu chuẩn bị cả rồi.
Thế nhưng, ý tôi hỏi không phải là như vậy.
“Không, ý tôi là tôi này, TÔI! Chẳng lẽ tôi không cần phải chuẩn bị gì sao! Không phải là cứ thế đi mà không có biện pháp đối phó gì đấy chứ?”
Tôi chỉ tay vào mặt mình, hướng về phía hắn đang ung dung ngồi chống cằm. Tên đó đưa mắt theo cử chỉ tay của tôi rồi bật cười như thể vui lắm. Và như thể canh đúng lúc, có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
“Mời vào.”
Như đã đợi sẵn, Lee Je Hee cho phép vào mà không hề hỏi là ai. Cùng lúc đó, cửa mở ra và giọng của Yeom Dong Mae vang lên.
“Xin thất lễ.”
“Anh Dong Mae?”
Yeom Dong Mae tay ôm mấy cái hộp lớn nhỏ chồng lên nhau, lạch bạch bước vào văn phòng. Thấy anh ấy phải dùng một tay và cằm để giữ đống đồ trong khi mở cửa, tôi vội đứng bật dậy.
Kể từ sau Vụ Bùng Nổ, chúng tôi cũng chưa có dịp chào hỏi nhau đàng hoàng nên cảm giác vui mừng ập đến trước tiên. Vì vậy, tôi tiến lại gần Yeom Dong Mae, đỡ lấy một phần đồ trên tay anh ấy rồi nhìn vào mắt anh. Anh Dong Mae để lộ gương mặt thanh tú phía trên chiếc hộp lớn, hiền lành mỉm cười rồi hỏi han.
“Cậu Seon Woo, cậu vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, còn anh Dong Mae thì……”
“Tôi cũng vẫn khỏe!”
“…….”
Không, khỏe chỗ nào chứ.
Nhìn gương mặt hốc hác với quầng thâm trĩu nặng dưới mắt, tôi không nỡ nói tiếp, đặt phần đồ vừa đỡ lấy xuống bàn. Theo sau, Yeom Dong Mae cũng đặt đống đồ mình đang ôm xuống. Không biết bên trong có gì mà từ chiếc hộp lớn Yeom Dong Mae vừa đặt xuống phát ra tiếng những cái chai va vào nhau.
“Anh thực sự ổn chứ? Trông anh mệt mỏi lắm….”
“Vâng, mấy ngày nay có vài thứ cần chế tạo gấp nên tôi có hơi thức đêm một chút thôi. Giờ về ngủ một giấc là sẽ ổn ngay.”
Nhìn vẻ mặt Yeom Dong Mae vẫn luôn tươi cười rạng rỡ như mọi khi, lòng tôi chợt thấy xót xa.
Anh… anh đang bị bóc lột đó! Đây rõ ràng là bóc lột sức lao động mà!
Thế nhưng, tôi không thể nói ra những lời đó trước mặt Lee Je Hee, kẻ chủ mưu của vụ bóc lột này. Vì vậy, tôi chỉ biết nhìn Yeom Dong Mae một cách ái ngại với vẻ mặt tội nghiệp, thì anh ấy cúi người xuống rồi mở chiếc hộp vừa mang đến.
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.