Khởi Tạo Kết Ẩn (Novel) - Chương 105

Khởi Tạo Kết Ẩn Novel

Bàn tay đang chạm vào tai tôi nhẹ nhàng lướt xuống, vuốt ve gáy rồi nâng cằm tôi lên. Nhân lúc đó, chiếc lưỡi mềm mại len vào giữa đôi môi hé mở.

Đầu lưỡi vội vàng tiến vào, cọ xát khắp nơi rồi bắt đầu miết nhẹ lên vòm miệng nhạy cảm. Cảm giác nhồn nhột xa lạ đó khiến cơ thể tôi cứ giật nảy lên liên tục. Nghĩ rằng khen thưởng đến thế là đủ rồi, tôi định quay đầu đi, nhưng sức mạnh từ bàn tay đang siết chặt gáy khiến tôi bất lực, chỉ có thể hé môi rộng hơn.

Nhờ vậy mà việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn, chiếc lưỡi vốn đang vội vã cũng thay đổi chuyển động. Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, chiếc lưỡi thong thả mà mềm mại lướt khắp khoang miệng, kéo theo những âm thanh ướt át, dính nhớp.

Thứ âm thanh ẩm ướt khiến tai người nghe cũng phải đỏ bừng đó làm tôi phải cố gắng gượng hết sức đẩy mặt hắn ra. Lúc đó, hắn mới chịu rời môi, đưa mu bàn tay lên lau miệng mình rồi lại dùng ngón tay lau môi cho tôi, sau đó cười toe toét.

Xem ra bây giờ tâm trạng hắn cũng khá hơn rồi.

“Khen thưởng, tuyệt thật. Làm gì thì được nhận thêm nữa đây?”

“…Gửi đồ ở đây chắc? Nhận thêm cái gì mà nhận thêm. Tránh ra đi.”

Thấy tâm trạng hắn có vẻ đã tốt hơn, tôi muốn hắn tránh ra nên liên tục đẩy hắn. Dù tôi cúi gằm mặt xuống để che đi gương mặt chắc hẳn đã đỏ bừng, dùng sức đẩy, tên đó vẫn đứng lì chặn trước mặt rồi nói sang chuyện khác.

“Bây giờ nếu tôi đưa thêm một vật phẩm nữa ở đây, cậu có khen thưởng thêm một lần nữa không?”

“…Lại còn có gì nữa sao?”

Lại còn có đồ để cho nữa à?

Nghĩ rằng đến thế là đủ rồi, tôi ngạc nhiên chớp mắt rồi cẩn thận ngẩng đầu lên. Thấy vậy, hắn mở chiếc hộp màu đen đang cầm ở tay kia rồi chìa về phía tôi. Bên trong là một chiếc nhẫn dạng khoen màu đen không rõ chất liệu.

“…Nhẫn?”

“Ừ.”

Tên đó lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra rồi kéo tay phải của tôi như định đeo vào. Đó là bàn tay đã đeo sẵn chiếc Nhẫn Thuộc Hạ rồi.

“Anh… anh… anh làm gì vậy!”

Vừa nãy không khí đã kỳ lạ vì cái gọi là khen thưởng hay gì đó rồi, giờ hắn lại còn định đeo cả nhẫn vào cho tôi nữa, tôi hoảng hốt giật tay lại.

Hắn tốt bụng như thế này từ bao giờ vậy!

Vì quá hoang mang, tôi giật lấy chiếc nhẫn trong hộp.

“Để tôi tự đeo!”

“…….”

Bị tôi bất ngờ giật mất chiếc nhẫn, hắn tỏ vẻ hờn dỗi. Mặc kệ hắn, tôi định đeo nhẫn vào ngón trỏ tay phải thì đột nhiên bị nắm lấy cổ tay. Rồi sau cổ tay trái, cổ tay phải cũng bị giữ chặt, tôi chẳng làm gì được đành ngẩng đầu lên với vẻ mặt hoang đường.

Hắn giữ chặt cả hai tay tôi rồi cúi đầu, áp môi lên tay trái tôi. Cảm giác bị hắn khẽ cắn vào ngón tay khiến tôi giật mình xòe tay ra. Và rồi, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay tôi lăn vào miệng hắn.

……Không lẽ nào, tên điên này?!

Thế nhưng, hành động điên rồ đó đã thực sự xảy ra.

Ngay sau đó, một cảm giác khác lạ truyền đến từ đầu ngón trỏ tay phải đang bị đôi môi hắn ngậm lấy. Ngón tay bị hút vào trong miệng trong nháy mắt chạm phải vòm miệng mềm mại. Tôi giật mình định co ngón tay lại thì lưỡi hắn đã len vào giữa các đốt ngón tay, rồi hắn khéo léo xoay tròn chiếc nhẫn, đặt nó thẳng ngay ngắn rồi lồng vào đầu ngón tay tôi.

Một lát sau, hàm răng miết nhẹ qua da thịt, đẩy chiếc nhẫn đang ngậm trong miệng xuống rồi đeo nó vào phần gốc ngón trỏ. Cảm giác rõ rệt đó khiến mặt tôi ngày càng nóng bừng, chẳng biết phải làm sao, lúc đó hắn mới từ từ ngẩng đầu lên.

[Cổ vật tiêu hao một lần cao cấp được yểm phép thuật ‘Bảo Hộ’. Người yểm phép: Lee Je Hee / Người chế tạo: Yeom Dong Mae / Điều kiện kích hoạt: Khi phát hiện nguy hiểm cho người đeo]

“…….”

Bảng trạng thái hiện lên giữa tôi và hắn, nhưng nhìn gương mặt Lee Je Hee phía sau đó, tôi chẳng thể phản ứng gì.

Liệu một con sư tử no đủ có làm vẻ mặt như thế không nhỉ?

Hắn khẽ cong mắt lại rồi vui vẻ nhếch mép cười như đang thể hiện rõ tâm trạng vui vẻ của mình.

“Tôi muốn tự đeo cho cậu.”

“…….”

“Sau này nếu muốn tiếp tục được khen thưởng, chắc tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa rồi.”

Tê… tê… tên điên này……!

“Khen thưởng cái khỉ gì chứ!”

Trong thoáng chốc, tôi rút tay đang bị giữ lại, vớ lấy cái gối trên sofa rồi đẩy vào mặt hắn. Đến cả tôi cũng cảm nhận được mặt mình nóng bừng lên, chắc hẳn đã đỏ gay rồi.

“Không bao giờ làm nữa!”

“Nhưng với tôi thì sẽ làm?”

“Cái đó không có hay ho đâu!”

Thấy tôi hét lên như sắp khóc, hắn cười một cách sảng khoái rồi vui vẻ lùi lại.

Đúng là chỉ cần lơ là một chút thôi là…. Một tên khốn không thể nào mất cảnh giác dù chỉ một giây!

“Lạ thật. Rõ ràng là người ta bảo sẽ có tác dụng mà.”

“Ai nói thế? Rốt cuộc đó là ai hả?”

Dù tôi giơ cái gối lên đầy vẻ đe dọa, tên đó cũng chỉ cười một cách vui vẻ. Mà cũng phải, gối thì có đe dọa đến mấy cũng chỉ là gối thôi.

Nghĩ vậy, tôi thở dài rồi hạ tay xuống. Nhẫn, vòng tay, giày. Rồi cả bộ trang bị bảo hộ và thuốc đang được cất kỹ trong Hành trang nữa.

Mọi sự chuẩn bị để vào Hầm ngục đã hoàn tất.

***

Hầm ngục nghe nói xuất hiện ở Mullae-dong nằm ở khu vực bãi đậu xe phía sau tòa nhà Công ty Điện lực Hàn Quốc. Khi chúng tôi đến nơi bằng chiếc xe do bang hội cung cấp, đã thấy các Thợ săn khác đến trước.

Sa Do Jin đã chia các Thợ săn thành tổng cộng bốn nhóm.

Nhóm đầu tiên là những người phụ trách phòng ngự, chủ yếu là các Tanker, thuộc Hệ Thánh Kỵ Sĩ hoặc Hệ Chiến Binh. Họ đảm nhận vai trò tiên phong mở đường và bảo vệ các thành viên khác trong tổ đội bằng sức phòng ngự hoặc Thể lực cao.

Nhóm thứ hai dĩ nhiên là các Thợ săn thuộc Hệ Trị Liệu Sư và Hệ Người Hỗ Trợ, chuyên hỗ trợ cho các Tanker đó. Điều đáng ngạc nhiên là khi tập hợp họ lại, nhìn chung thể hình của họ còn tốt hơn cả Tanker. Đến nỗi Tae Ra đứng giữa họ trông mảnh mai như thể chạm nhẹ là gãy vậy. Dĩ nhiên, chỉ cần cậu ta nổi cáu một lần là ai nấy đều nhìn sắc mặt rồi lẳng lặng né đi cho nhanh.

Nhóm thứ ba là hai người thuộc Hệ Cung Thủ. Trước hết, việc dò xét toàn bộ Hầm ngục được giao cho cô Kim Ha Na. Và người còn lại là Thợ săn Kim Se Yeon, người sống sót duy nhất của Bang hội Amazoness đã từng có kinh nghiệm với Hầm ngục này.

Cô ấy vốn không có tên trong danh sách, nhưng vì đã bày tỏ ý chí muốn phá đảo Hầm ngục Mullae-dong bằng mọi giá, dù là để cho những đồng đội đã hy sinh, nên đã được tham gia vào tổ đội.

Cuối cùng là các Dealer có sức tấn công cao, sẽ là lực lượng chiến đấu chủ chốt. Chủ yếu có thể thấy nhiều người thuộc Hệ Pháp Sư chuyên tấn công tầm xa, hoặc Hệ Xạ Thủ sử dụng đạn phép.

Còn tôi thì chỉ biết thở dài thườn thượt khi nhìn các thành viên khác trong tổ đội, ngay cả cấp độ cũng đã khác một trời một vực. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị xếp vào đây.

Thế rồi ánh mắt tôi hướng về chiếc xe đang đỗ ở phía xa với cánh cửa mở sẵn. Hay là bây giờ mình cứ lên chiếc xe đó rồi bỏ trốn luôn nhỉ. Đúng lúc tôi đang nghiêm mặt tính toán khả năng thực hiện kế hoạch đó trong đầu thì.

“Này anh.”

Nghe thấy giọng nói xa lạ từ phía sau, tôi quay đầu lại. Một người nhỏ bé đến mức chắc chỉ cao đến cằm tôi, đang nhìn tôi chằm chằm qua mái tóc dài xõa xuống.

“……Tôi hả?”

“Vâng.”

Người đó mặc một bộ trang bị bảo hộ bằng da màu đen bó sát toàn thân, là một nữ Thợ săn có mái tóc dài thẳng. Lúc nãy nghe giới thiệu thì hình như cô ấy theo cô Shin So Ra từ Bang hội Amazoness đến, mái tóc trước trán dài đến gần che cả mũi khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nên vẫn còn nhớ.

“Tôi có chuyện muốn hỏi.”

“À, vâng. Cô cứ hỏi.”

Mái tóc dài trước trán che gần hết mặt, chỉ để lộ chóp mũi và miệng. Một người rõ ràng là hôm nay mới gặp lần đầu đột nhiên nói có chuyện muốn hỏi khiến tôi ngơ ngác nghiêng đầu.

“Hôm nay Ngài Cho Rok của chúng tôi thật sự không đến ạ?”

“……Hả?”

“Ngài Cho Rok của chúng tôi ấy ạ. Ngài ấy không đến cùng sao?”

“Cho Rok…… Ngài ấy ạ?”

Đây là chuyện gì thế này. Lại còn ‘Ngài’ Cho Rok nữa chứ. Cách xưng hô gượng gạo đó khiến tôi bất giác lại quan sát kỹ người trước mặt một lần nữa. Đôi mắt đen láy chạm phải qua khe tóc mái sáng bóng lên, trông có chút gì đó đáng sợ.

Là người quen của Cho Rok sao?

“À, vâng. Hôm nay cậu ấy không đến cùng.”

“Chậc.”

Nghe câu trả lời của tôi, nữ Thợ săn đó tặc lưỡi một cách bất mãn rồi lập tức quay người bỏ đi như thể đã xong chuyện. Còn lại một mình, tôi khó mà hiểu nổi tình huống này nên bất giác lẩm bẩm một mình.

“Gì… gì vậy… người đó là sao?”

“Xem ra là người trong fanclub của Han Cho Rok rồi.”

“A, hết cả hồn!”

Nghe thấy giọng nói vang lên từ gần tai, tôi giật mình run vai rồi lùi lại một bước. Thấy vậy, Sa Do Jin vừa khẽ cúi người xuống bắt chuyện, mỉm cười hiền lành với đôi mắt dịu dàng.

Dù có làm thế thì tôi cũng không bị lừa đâu, tên khốn này.

“Làm ơn đừng có đột ngột xuất hiện như thế nữa. Tôi giật mình đấy.”

“Cậu giật mình lắm à? Xin lỗi nhé. Tại tôi vui quá muốn chào hỏi nên mới vậy.”

“…….”

Nói là bắt chuyện để chào hỏi, Sa Do Jin khẽ vẫy tay như muốn cho thấy ý đồ trong sáng của mình, tôi liếc nhìn anh ta một cách gượng gạo rồi hỏi điều mình thắc mắc.

“Mà fanclub là sao vậy? Cho Rok có fanclub nữa hả?”

“Cậu không biết fanclub của Han Cho Rok à? Nổi tiếng lắm đấy. Gọi là ‘Goblin’.”

“…Việc Cho Rok có fanclub đã đủ ngạc nhiên rồi, mà cái fanclub đó lại còn nổi tiếng nữa cơ à?”

Xem kìa. Thế giới này đúng là mạt vận rồi.

Dĩ nhiên Cho Rok trông cũng ưa nhìn đấy, nhưng cậu ta là cái đồ hễ hơi trái ý là rút kiếm ra ngay, vậy mà lại nổi tiếng đến mức có cả fanclub sao?

Thấy thái độ không thể tin nổi của tôi, Sa Do Jin bật cười khe khẽ.

“À, chính xác thì không phải là fanclub nổi tiếng, mà là nổi tiếng vì có nhiều fan cuồng thì đúng hơn. Fan của Cho Rok có hơi… quá khích một chút.”

“…….”

“Tae Ra cũng có đấy. Gọi là Aroma Tae-rapy. Nghe nói ở đó số lượng thành viên nam rất đông.”

Tôi nhìn về phía Sa Do Jin khẽ hất hàm chỉ, thì thấy một nhóm Thợ săn đang nhìn trộm Tae Ra với vẻ mặt ngượng ngùng. Một người đàn ông nào đó đang phát thuốc do Bang hội Neon Tetra chuẩn bị cũng cố chen vào giữa đám đông rồi đưa thuốc cho Tae Ra.

Bên chúng tôi thì vì đã có đồ anh Dong Mae chuẩn bị cho rồi, nên Tae Ra giơ tay từ chối. Thấy vậy, vô số ánh mắt chứa đầy sự ghen tị và đố kỵ đổ dồn về phía người đàn ông mặt đỏ bừng lên như xấu hổ. Nhưng đó cũng chỉ là thoáng chốc, mọi người nhanh chóng vây quanh Tae Ra rồi thi nhau hỏi han đủ điều.

Vẻ mặt Tae Ra dần lộ rõ sự bực bội, trông như sắp bùng nổ đến nơi, nhưng cậu ta vẫn cố gắng trả lời một cách tử tế. Tôi đoán có lẽ vì đó là những câu hỏi liên quan đến việc phá đảo Hầm ngục, nhưng vẫn không khỏi mím môi kêu ‘Ồ’ một tiếng trước sự nổi tiếng của cậu ta.

“Với cái tính đó mà cũng chịu đựng được hay thật.”

Đúng là một cảnh tượng khó mà quen được.

Bình luận cho "Chương 105"
5 1 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

minttea.vn

Đăng nhập
Đăng ký