“Seon Woo?”
Lúc đó, Tta Ri đã gọi tôi tỉnh lại. Nhìn Tta Ri đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình với đôi mắt tròn xoe, tôi mới cảm thấy mình quay trở lại với thực tại.
“Tta Ri không đói bụng à?”
Vì vậy, tôi cố tình làm cho giọng nói của mình vui vẻ hết mức có thể. Tta Ri im lặng nhìn tôi rồi cũng không nói thêm lời nào khác, vội vàng gật đầu.
“Đói lắm! Chúng ta đi ăn gì ngon đi, Seon Woo.”
“Được thôi! Ăn rồi lấy lại sức, để lúc Lee Je Hee tỉnh lại còn trêu chọc anh ta. Rằng trong lúc anh ngủ thì chúng ta đã ăn ngon mặc đẹp.”
“Vâng!”
Tôi ôm chặt lấy Tta Ri cố gắng hùa theo bầu không khí như thể đang dò xét tâm trạng của tôi. Dù chắc chắn đã cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng Tta Ri vẫn im lặng để tôi ôm và sẻ chia hơi ấm. Cảm thấy biết ơn Tta Ri, tôi nhìn Lee Je Hee vẫn đang nhắm mắt và tha thiết cầu nguyện.
‘Làm ơn hãy mau tỉnh lại đi. Tôi thấy hơi sợ rồi.’
Tấm chân tình không thể thốt thành lời nặng trĩu trong lồng ngực.
***
“Cậu Yeon Seon Woo.”
Một giọng nói dễ nghe trầm thấp đậu bên tai tôi. Nhưng vì tôi đã chờ Lee Je Hee tỉnh lại đến tận rạng sáng mới chợp mắt được nên mắt không dễ gì mở ra nổi.
“Cậu Seon Woo.”
“…Ư.”
“Yeon Seon Woo.”
“A, cứ để tôi ngủ đi. Mệt chết đi được…!”
Tôi đang ngủ gục trên chiếc giường mà Lee Je Hee nằm, ngay lúc đó, tôi bừng tỉnh và ngẩng phắt đầu lên.
“……”
“Sao lại ngủ một cách bất tiện như vậy. Lên giường đi.”
“Anh…!”
Tôi ngơ ngác nhìn Lee Je Hee đã tỉnh lại từ lúc nào và đang ngồi trên giường. Thấy vậy, anh ta chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi rồi dịu dàng mỉm cười.
“Cậu nhìn tôi như thấy ma vậy.”
“…Thế còn anh, anh lại hành động như một người đã nhớ ra tất cả vậy nhỉ?”
“……”
Anh ta không nói gì. Chỉ lặng lẽ mỉm cười và im lặng nhìn tôi.
Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình biết được. Ánh mắt của anh ta đã khác. Đó không phải là đôi mắt lạnh lùng vẫn thường đối diện với tôi.
Lẽ nào….
“Anh thật sự nhớ ra hết rồi sao?”
“Ừ.”
“……”
“Tôi xin lỗi. Không phải cố ý nhưng đã làm cậu phải khổ tâm rồi. Nhưng tôi thề đấy, trong những lời tôi nói lúc đó, không một lời nào là thật lòng cả.”
Sau khi nghiêm túc xin lỗi, anh ta cẩn thận nắm lấy tay tôi. Tôi im lặng nhìn xuống bàn tay ấm áp đang truyền hơi ấm rồi gục đầu xuống.
“…Cậu Seon Woo?”
“……”
Những giọt nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống mu bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi. Thấy vậy, Lee Je Hee rõ ràng đã hoảng hốt, tôi có thể cảm nhận được sự lúng túng không biết phải làm sao của anh ta.
“Cậu… cậu Seon Woo?”
“Tên khốn này…”
“Vâng?”
“Này tên khốn kia! Anh dám quên tôi à? Anh, mà dám quên tôi? Sao anh có thể làm thế được!”
Tất nhiên tôi rất biết ơn vì anh ta đã tỉnh lại bình an. Và tôi cũng rất vui vì anh ta đã nhớ lại tôi. Nhưng cảm giác ập đến sau sự an tâm chính là cơn phẫn nộ tột cùng.
Cảm giác bị anh ta dám quên mình khiến tôi giật phắt tay ra rồi dùng nắm đấm đấm loạn xạ vào người anh ta. Ban đầu anh ta còn định giơ tay lên đỡ, nhưng có vẻ cũng biết mình đã sai nên chỉ ngoan ngoãn cúi đầu chịu đòn.
“Không, cái đó…! Tôi xin lỗi.”
“Aish, xin lỗi là xong à?! Mất trí nhớ một chút liền coi người ta như không tồn tại, rồi lại còn coi tôi như một tên đào mỏ chỉ nhắm vào tiền bạc!”
“…Tuyệt đối không phải là thật lòng đâu.”
“Không phải thật lòng mà đuổi tôi ra khỏi nhà à? Đuổi tôi ra khỏi cả văn phòng nữa? Thế vẫn chưa đủ nên còn ngoại tình ngay trước mắt tôi. A, tôi hiểu rồi. Anh cố tình đuổi tôi đi để làm vậy đúng không?!”
Tôi thở hồng hộc và cao giọng, nghe thấy tiếng, Tta Ri đang ngủ giật mình tỉnh giấc và gọi tên tôi. Nhưng trước khi tôi kịp phản ứng lại tiếng gọi đó, Lee Je Hee đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt đầu cao giọng như thể oan ức lắm.
“Những chuyện khác tôi đều xin lỗi, nhưng ngoại tình thì không phải!”
“Anh nói cái gì vậy. Chính hai mắt tôi đã nhìn thấy rõ ràng.”
“Chắc là cậu đã không nhìn rõ rồi. Tôi rõ ràng đã thể hiện sự khó chịu, và chỉ hành động đúng mực để từ chối thôi. Dù có mất trí nhớ đi chăng nữa, thì làm sao tôi có thể bỏ mặc cậu mà đi ngoại tình được chứ!”
“Nói cứ như thật. Tôi đã thấy anh cười toe toét sung sướng đến chết đi được!”
“Rốt cuộc cậu đã thấy cái gì vậy? Sao đó có thể là dáng vẻ sung sướng đến chết được?”
Hai chúng tôi cùng cao giọng cãi vã, Tta Ri đã hoàn toàn tỉnh giấc, mở to mắt như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Se… Seon Woo? Keo Hee?”
“Nhìn anh ta xem? Bây giờ còn chối bay chối biến nữa à? Nhân lúc mất trí nhớ định xuyên tạc luôn sao?”
“Ha, tôi đã nói là hiểu lầm rồi mà.”
“Hai người sao lại cãi nhau? Đừng cãi nhau nữa mà.”
Thấy chúng tôi cứ tiếp tục lớn tiếng, Tta Ri vội vàng bay đến chen vào giữa hai chúng tôi. Nhưng lúc này mắt tôi đã ngầu lên, chẳng nhìn thấy gì nữa.
“Hiểu lầm cái gì! Nhân dịp này chúng ta hãy thành thật với nhau đi. Anh đi nơi khác cũng làm vậy à? Cứ thế đi khắp nơi cười cười nói nói rồi vẫy đuôi à? Cho nên mới loại tôi ra khỏi lịch trình đúng không?”
“Bây giờ cậu đang nói cái gì vậy… Người xin được rút khỏi lịch trình là cậu Yeon Seon Woo mà. Cứ định bắt bẻ vớ vẩn rồi nói những lời vô căn cứ mãi thế à?”
“Hing, đừng cãi nhau nữa mà…”
Nhìn kìa. Quả nhiên bản tính con người không thay đổi. Xem cái cách anh ta bỏ ngay lối nói chuyện kính trọng ngay khi có chút không vừa lòng kìa.
Nhìn cái vẻ tự cho mình là đúng của anh ta thật chướng mắt, tôi trừng mắt nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên cảm thấy xúc động.
“Hức….”
Tôi không muốn khóc, nhưng sao cái thứ nước mắt này lại không nghe lời thế chứ. Nỗi tủi hờn và tức giận bấy lâu nay cùng lúc ùa về khiến tôi khó lòng kiềm chế được cảm xúc, nước mắt cứ thế không ngừng rơi.
Cảm thấy như mình đang tỏ ra yếu đuối, tôi dùng tay áo dụi mạnh lên mắt. Thấy vậy, Lee Je Hee đang cau mày như thể tức giận, bỗng thở dài một hơi rồi vội vàng nắm lấy tay tôi kéo xuống.
“Làm thế sẽ bị thương đấy. Tất cả là lỗi của tôi, nên cậu đừng khóc nữa.”
“…Aish.”
Lee Je Hee rút một tờ khăn giấy trên chiếc bàn cạnh giường rồi cẩn thận lau nước mắt cho tôi. Sau đó, anh ta dịu dàng vỗ về lưng tôi như thể muốn tôi bình tĩnh lại.
Đây là vừa đấm vừa xoa đây mà, tôi định đẩy tay anh ta ra, nhưng hơi ấm từ bàn tay lại khiến tôi thấy dễ chịu một cách lạ lùng. Vì vậy, tôi cứ im lặng, Tta Ri đang chen vào giữa để can chúng tôi dường như cảm thấy có gì đó kỳ lạ, liền nhìn qua lại giữa tôi và Lee Je Hee.
“Seon Woo? …Keo Hee?”
“Anh ấy bảo anh ấy nhớ lại rồi đấy.”
“…!”
Đôi mắt của Tta Ri đang mếu máo bỗng mở to ra, rồi ngay lập tức bay đến ôm chầm lấy Lee Je Hee.
“Keo Hee! Cuối cùng cũng nhận ra chúng tôi rồi sao!”
“Đi ra. Phiền phức.”
“Huhu, sao lại thế này. Rõ ràng bảo là nhớ lại rồi mà.”
“Nhớ lại thì sao? Vốn dĩ đã như vậy rồi mà.”
“……”
Tta Ri chớp mắt vài lần, nghĩ lại thấy cũng đúng nên gật gù. Bỏ lại Tta Ri đang tự mình thông suốt, Lee Je Hee khẽ lùi người lại rồi nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Khụ khụ.”
Thấy xấu hổ, tôi cũng sụt sịt mũi rồi đảo mắt lia lịa. Thấy vậy, anh ta bật cười khe khẽ rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt tôi.
“…Gì vậy.”
“Hết khóc chưa?”
“Thì sao, còn thì anh định làm gì?”
“Hừm. Hay là để tôi liếm cho đến khi không còn giọt nào nhé?”
“Tên điên này…”
Tôi ghê tởm lùi người lại, anh ta liền bật cười. Thấy anh ta vẫn còn đùa giỡn được trong tình huống này, tôi lườm anh ta đang cười rồi khẽ hắng giọng hỏi.
“Mà sao tự nhiên anh lại nhớ lại được vậy? Lạ thật. Trong lúc tôi không biết, anh bị mấy tên đó đánh vào đầu à?”
“Tôi không phải là người sẽ bị ai đó đánh cho ra bã đâu.”
“Cũng phải. Vậy thì làm sao mà nhớ lại được?”
“Biết đâu nhỉ. Vì quá đau lòng chăng?”
“…Đây lại là lời nói nhảm gì nữa vậy?”
Nhưng Lee Je Hee lại nghiêm mặt lại rồi dịu dàng xoa má tôi. Sau đó, anh ta khẽ nheo mắt lại rồi lẩm bẩm một cách đáng sợ.
“Lẽ ra mình nên xử lý lũ khốn đó ngay tại chỗ, chậc.”
Bây giờ nhìn lại, chỗ mà anh ta đang xoa chính là nơi đã bị đánh sưng vù lên. Tất nhiên vết thương cỡ đó đã được Tae Ra chữa khỏi từ lâu rồi, nhưng ánh mắt của Lee Je Hee khi hồi tưởng lại lúc đó đã trở nên vô cùng đằng đằng sát khí.
“Đừng lo. Dù sao thì tôi cũng đã chống cự khá tốt. Không uổng công anh và mọi người đã dạy dỗ.”
“Có uổng công dạy dỗ hay không thì tôi không rõ, nhưng xin lỗi cậu. Lẽ ra tôi phải bảo vệ cậu thật tốt…”
“Aish. Tôi đã nói là tôi đã chống cự rất tốt rồi mà.”
“……”
“Thôi được rồi, sau này tuyệt đối không được quên tôi nữa. Điều đó làm tôi đau lòng nhất đấy.”
Khoảnh khắc đó, đầu mày của anh ta chùng xuống như thể thực sự rất đau lòng. Tôi đâu có muốn nhìn thấy vẻ mặt đó đâu chứ….
“Hai người không cãi nhau nữa à?”
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, Tta Ri đã leo lên đùi Lee Je Hee, vừa nhìn sắc mặt chúng tôi vừa hỏi.
“Bọn ta cãi nhau bao giờ. Đây là ta đang mắng anh ấy thôi.”
“Keo Hee, bị mắng à?”
“Ừ. Làm sai thì phải bị mắng thôi.”
Lee Je Hee ngoan ngoãn gật đầu trước câu hỏi của Tta Ri rồi một lần nữa nắm lấy tay tôi. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi, một cách dịu dàng không thể tả xiết.
Làm người ta nhìn đến thấy xấu hổ.
“E hèm, khụ. Giờ tôi phải gọi điện báo cho mọi người là anh tỉnh lại rồi mới được. Chắc mọi người đang lo lắng lắm.”
“Đợi một chút.”
Tôi đang định vội vàng rời đi vì xấu hổ thì anh ta đã nắm lấy tay tôi kéo ngồi xuống rồi ôm chầm lấy tôi.
“…Gì vậy.”
“Tôi xin lỗi. Vì đã làm cậu phải đau lòng.”
“Lúc nãy xin lỗi rồi là được rồi, sao cứ xin lỗi mãi thế.”
“Dù vậy. Chắc cậu đã vất vả nhiều rồi, tôi vừa thấy có lỗi vừa thấy đau lòng lắm.”
“…Dù có vất vả thì anh đã mất đi ký ức chắc còn vất vả hơn. Tôi mới là người phải xin lỗi. Chỉ nhìn thấy sự mệt mỏi của mình mà không hề quan tâm đến anh.”
“……”
Anh ta đang im lặng ôm tôi khẽ lắc đầu như thể muốn nói đừng xin lỗi nữa.
Không hiểu sao đây là một khoảng thời gian bình yên mà tôi có cảm giác đã rất lâu rồi mới được trải qua. Khi anh ta quên hết mọi thứ về tôi, chỉ cần ở yên một chỗ thôi cũng thấy cô đơn và lạnh lẽo, nhưng bây giờ hơi ấm lại lan tỏa như thể mùa xuân cuối cùng đã đến.
Biết đâu, người kết nối tôi với thế giới vốn chỉ toàn cảm giác xa lạ này chính là Lee Je Hee.
“Tôi xin thề. Sẽ không bao giờ để vuột mất cậu lần nữa.”
“…Những lúc thế này không phải người ta thường nói sẽ không quên sao? Cảm giác hơi khác thì phải?”
“Vậy thì cứ nghe theo đúng cảm giác đó đi. Chắc là đúng đấy.”
“Này, tôi vẫn chưa hết giận đâu nhé? Cái cảnh anh cười nói vui vẻ với tên khác ngay trước mặt tôi vẫn chưa quên được đâu. Cho nên đừng có nghĩ là có thể qua chuyện một cách mập mờ như thế này!”
Trước lời đe dọa của tôi, anh ta bật ra một tiếng cười trầm ấm. Tiếng cười đó nghe thật hay, đến mức tôi ngậm miệng lại rồi tựa đầu vào lòng anh ta. Thấy vậy, Tta Ri đang im lặng quan sát liền chen vào giữa chúng tôi như thể muốn được tham gia cùng.
“Anh yêu em.”
Lee Je Hee thì thầm vào tai tôi. Nghe vậy, tôi quyết định để lát nữa hẵng gọi điện rồi thoải mái nhắm mắt lại.
Giờ đây tôi mới có cảm giác mình đã thực sự trở về với cuộc sống thường nhật trọn vẹn.
〈Khởi tạo kết ẩn〉
Ngoại truyện đặc biệt – Hoàn
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
minttea.vn
Javascript không được phát hiện. Javascript cần thiết để trang web này hoạt động. Vui lòng bật nó trong cài đặt trình duyệt của bạn và làm mới trang này.
Vậy là end rùi hả nhà dịch, hay là còn phần ngoại truyện nào nữa không ạ😭😭😭😭
Hết rùi á 🥲 sốp sẽ canh me nếu tác giả có ra là sốp mua liền 😭
Cuối cùng cũng end thật ròiii, cảm ơn nhà dịch nhìu lắm😭💖💗🌷 vừa đọc vừa nhịn khóc tại thương Seon Woo quáaa
Thui nào, ẻm hạnh phúc rùi mình mừng cho ẻm thôi 🥰
Cảm ơn nhà dịch nhiều lứmm, lúc đầu thấy truyện cũng dài mà đọc xong chỉ muốn có thêm hic. Tác giả cho quả kết mở về thế giới nên tui cũng còn hơi tò mò là quá trình sau này như thế nào ;; Hơi tiếc vì không được đọc thêm về thế giới hunter ko còn khả năng thức tỉnh có khác gì không,…
sốp cũng hơi tiếc cho đoạn kết hơi vội này. Mong tác giả ra thêm NT 🙁
Huhu tui khóc luôn á😭😭rất là cảm ơn nhà dịch luôn
Hết rồi sao? Thật sự hết rồi sao? 😭 muốn có thêm cơ 😭😭😭
Cảm ơn nhà dịch rất nhiều ạ, bản dịch rất hay, truyện cũng rất hay 😭😭😭
truyện end mà sốp cũng buồn 🙁