“Anh nhớ tôi không? Nhớ tôi là ai không?”
Kang Il Hyun mỉm cười dịu dàng.
“Sao tôi có thể quên em được? Đã xảy ra chuyện gì khiến em ra nông nỗi này vậy? Nhìn thấy em thế này, tim tôi đau lắm.”
Hắn vuốt nhẹ má Ja Kyung, còn anh thì vui vẻ nép vào lòng hắn. Nhưng rồi đột nhiên anh bật dậy, nhanh chóng trèo xuống giường và chạy xuống nhà. Anh muốn lập tức chia sẻ tin vui này với mọi người. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Ja Kyung, bà quản gia dường như đã đoán ra điều gì đó nên cất lời trước.
“Giám đốc đã nhớ lại rồi sao?”
“Vâng! Anh ấy nhớ tôi rồi!”
“Chúc mừng cậu.”
Ngay lúc đó, Kang Yoo Jung đến nơi và khi nghe tin, cô cũng vui mừng nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy Ja Kyung. Cậu đã vất vả nhiều rồi. Tôi mừng quá. Tôi đã lo rằng thằng bé sẽ không thể sống nổi nếu thiếu cậu đó, Ja Kyung. Ngay lúc ấy, cô cảm thấy gáy mình lạnh toát, rồi khi quay lại thì thấy Kang Il Hyun đã đi xuống từ cầu thang.
“Không định buông ra à?”
Nghe vậy, Kang Yoo Jung liền buông Ja Kyung ra và quay sang ôm chặt lấy em trai mình. Cô đã lo rằng Kang Il Hyun có thể sẽ quay trở lại cuộc sống trước đây, một cuộc sống không biết đến hạnh phúc và niềm vui là gì mà chỉ dành cả đời để chặt ngón tay người khác.
Bàn ăn được dọn ra ngay tức thì, và ngay cả trong lúc ăn, Ja Kyung vẫn không ngừng cười toe toét với Kang Il Hyun. Kang Il Hyun không tin rằng mình đã mất trí nhớ gần một tuần, nhưng khi Ja Kyung kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó thì vẻ mặt hắn dần cứng lại.
“Tôi xin lỗi. Dù không cố ý nhưng tôi đã làm em bị thương.”
“Không sao đâu. Nhờ vậy mà tôi đã nhận ra một điều.”
“Điều gì?”
Vì cả bà quản gia và Kang Yoo Jung đều tỏ ra tò mò nên Ja Kyung bèn trả lời bằng một giọng nhỏ.
“Rằng tôi rất thích Giám đốc.”
Khi anh thú nhận và ngượng ngùng mỉm cười, Kang Il Hyun đã cố nén cười rồi duỗi chân dưới gầm bàn để hích vào ống chân của Ja Kyung. Bỗng Kang Yoo Jung đang ăn liền lên tiếng.
“Thôi đi. Chân của chị mà.”
Kang Il Hyun cau mày rồi tặc lưỡi, và tất cả mọi người đều phá lên cười. Sau khi dùng bữa xong như thế, Ja Kyung cũng báo tin cho Vương Hàn và Vương Lân. Cả hai đều vui mừng khôn xiết và không khí trở nên hào hứng với cuộc bàn luận về việc mở tiệc vào buổi tối.
***
[Gần đây, đã có một vụ việc một nhân chứng tự sát do áp lực từ phía công tố, nhưng điều này đã gây chấn động dư luận khi sự thật được phanh phui rằng đây là một vụ giết người chứ không phải tự sát. Ông Lee là người xử lý các vấn đề kế toán và pháp lý cho trùm xã hội đen họ Lee, đã tiết lộ tất cả các sự thật liên quan và tuyên bố sẽ hợp tác toàn diện với cuộc điều tra. Trong khi đó, Lee, nhân vật chủ chốt của vụ án, đã bỏ trốn và không rõ tung tích, cảnh sát đã phát lệnh truy nã. Công tố viên Jang Tae Ho, phải đối mặt với chỉ trích của dư luận vào thời điểm đó, cho biết rằng sự đối xử bất công mà bản thân phải chịu không quan trọng và anh ta rất vui vì sự thật cuối cùng đã được đưa ra ánh sáng, nhờ đó nhận được sự ủng hộ từ người dân, những người gọi anh ta là một chuyên gia pháp lý chân chính.]
Vương Lân vừa xem tin tức trên điện thoại vừa càu nhàu.
“Lòng người thật dễ thay đổi. Trước đây họ còn chửi bới anh ta, giờ thì lại bận rộn ca ngợi anh ta là một công tố viên xuất sắc.”
“Nhưng anh ta đúng là một công tố viên xuất sắc mà. Chính trực, thông minh và ngầu nữa.”
“Tiểu Vệ của chúng ta có lẽ cũng đã có thể trở thành một người như vậy.”
“Anh Hàn, anh có thể nói thế ngay cả khi đã thấy chuyện đó sao?”
Theo hướng Vương Lân chỉ, Ja Kyung đang đeo găng tay và đấm vào bao cát. Dạo này, Ja Kyung bị ám ảnh bởi võ thuật và luyện tập bất cứ khi nào có thời gian. Anh muốn tìm một người hướng dẫn bài bản để chỉ dạy nhưng lại gặp khó khăn do sự phản đối kịch liệt của Kang Il Hyun.
Sau khi đấm bao cát một lúc, Ja Kyung vừa lau mồ hôi bằng khăn vừa tiến lại gần hai người họ. Trong lúc anh uống nước cho đỡ khát thì họ lại cho anh xem tin tức, và một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh.
Sau đó, cả ba người ra ngoài ăn trưa và tình cờ thấy một công trường xây dựng. Ban đầu, họ chỉ đào đất nhưng bây giờ nó đã dần thành hình. Họ đã xây một ngôi nhà trên một khu đất tròn và đang đào hết phần đất xung quanh.
Nhìn từ xa, nó trông hơi giống một hòn đảo, và Vương Lân chắc hẳn cũng cảm thấy như vậy nên anh ta đã nói đùa rằng có phải họ đang làm một hòn đảo nhân tạo ở đó không.
“Không đời nào. Kể cả Giám đốc Kang có điên đi nữa thì làm một hòn đảo ở nơi thế này sao? Không đâu.”
“Cậu nhìn mà xem. Hình dạng y hệt thế còn gì. Nếu họ chỉ cần đổ đầy nước xung quanh thì nó sẽ thành một hòn đảo hoàn toàn biệt lập đấy.”
Từ ‘biệt lập’ khiến sống lưng anh lạnh toát. Có lần, Kang Il Hyun đã nói đùa rằng hắn muốn nhốt Ja Kyung lại mỗi khi phải đi công tác nước ngoài dài ngày.
Chắc không phải đâu. Ja Kyung đã gạt đi vì cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng khi nhìn thấy công trường trước mắt, anh lại không khỏi băn khoăn. Điều đó càng đáng lo hơn vì Kang Il Hyun sẽ không đưa ra câu trả lời thích đáng khi được hỏi. Nếu đó là một hòn đảo và nó được dùng để giam cầm, anh sẽ ném một quả bom và phá hủy nó.
Với quyết tâm đó, Ja Kyung đi xuống nhà và đang ăn thì nhận được tin nhắn từ Kang Il Hyun. Hắn nhờ anh mang một số tài liệu từ phòng ngủ đến công ty sau bữa trưa. Thường thì hắn sẽ cử một nhân viên khác, nhưng việc hắn trực tiếp nhờ Ja Kyung đã khiến anh cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Ja Kyung vui vẻ ngân nga mang tài liệu đến công ty, và khi anh đỗ xe rồi bước vào sảnh chính thì Park Tae Soo đã xuống để chào đón anh. Anh định chỉ giao tài liệu rồi về, nhưng anh ta đã đưa Ja Kyung lên tầng 28, nơi có văn phòng của Kang Il Hyun.
Vì đây là lần đầu tiên Ja Kyung đến công ty nên anh cảm thấy hơi choáng ngợp và nhìn quanh, anh để ý thấy mọi người đi ngang qua đều kính cẩn chào Park Tae Soo. Sau đó, Ja Kyung được dẫn vào văn phòng của Kang Il Hyun. Kang Il Hyun, đang xem xét tài liệu, liền mỉm cười rạng rỡ và bước tới.
“Xin lỗi em. Tôi định cử nhân viên đi, nhưng lại gọi em vì muốn nhìn thấy mặt em.”
“Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng đang chán.”
Khi họ định tiếp tục cuộc trò chuyện thì người thư ký mang trà vào rồi đặt trước mặt họ trước khi rời đi. Kang Il Hyun dặn dò thư ký không cho ai vào và mời trà Ja Kyung.
“Em uống đi. Trà thơm lắm.”
Thay vì uống trà, Ja Kyung đứng dậy và nhìn quanh. Mặc dù anh đã gặp hắn trước công ty nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh đến văn phòng nên cảm thấy rất mới lạ.
“Tôi xem qua một chút được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Văn phòng rộng bằng một ngôi nhà kha khá, một bức tường xếp đầy những cuốn sách lạ, còn ở giữa thì trưng bày những tác phẩm nghệ thuật như bình hoa. Trong lúc khám phá, anh đi đến bàn làm việc của Kang Il Hyun và nhìn ra ngoài, thu vào tầm mắt toàn cảnh thành phố.
Khi anh đang đứng đó miên man suy nghĩ, Kang Il Hyun đã đến bên cạnh anh.
“Em thích nơi này không?”
“Vâng, tuyệt thật đấy.”
“Muốn làm việc ở đây không?”
“Tất nhiên rồi, tôi biết ơn lắm chứ. Nếu trong công ty có ai mà anh không ưa, tôi có thể giết họ giúp anh.”
Ja Kyung chỉ định nói đùa thôi, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kang Il Hyun, anh nhận ra hắn không hề đùa.
“Không đời nào, vô lý quá.”
“Chúng ta có thể tạo ra một vị trí, và mình sẽ được gặp nhau thường xuyên, như vậy chẳng phải tốt cho cả hai sao.”
“Tôi không muốn đâu. Tôi sẽ làm gì ở đây chứ?”
Kang Il Hyun trông có vẻ thất vọng, nhưng Ja Kyung không có kinh nghiệm làm việc ở công ty và cũng không hề có hứng thú. Những thứ duy nhất anh biết làm là bắn súng và đánh nhau, vậy thì anh có thể làm gì ở đây? Ja Kyung đặc biệt không muốn chỉ ngồi như một con búp bê để ngắm nhìn Kang Il Hyun. Kang Il Hyun ôm lấy anh và phàn nàn rằng mình bị tổn thương, còn Ja Kyung thì bật cười khi đẩy hắn ra.
“Thay vào đó, hôm nay tôi sẽ mua cho anh món gì đó thật ngon. Chúng ta hãy hẹn hò một lát trước khi về nhà nhé.”
“Em nghĩ thế là đủ để bù đắp cho sự thất vọng của tôi sao?”
Ja Kyung khẽ cắn môi rồi cầm lấy tay Kang Il Hyun và đặt nó vào trong quần mình. Nhận ra chất liệu đồ lót của Ja Kyung khác với mọi khi, ánh mắt của Kang Il Hyun liền thay đổi. Môi hắn cong lên khi hơi kéo quần anh xuống để kiểm tra phần ren. Khi Kang Il Hyun định cởi nó ra ngay lập tức, Ja Kyung đã đẩy vai hắn lại. Trông Kang Il Hyun có vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi sẽ đợi ở gần đây. Khi nào anh làm xong việc thì….”
Ja Kyung còn chưa nói hết câu, Kang Il Hyun đã nhấn một nút trên điện thoại. Ngay khi người thư ký trả lời “Vâng, thưa Giám đốc,” hắn liền nói.
“Hôm nay tôi về sớm. Hủy tất cả lịch trình buổi chiều đi. Không, hủy cho đến sáng mai.”
Ja Kyung há hốc miệng, vội vàng chộp lấy áo khoác của mình. Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Anh không nên làm xong việc rồi mới về sao?”
“Làm sao tôi có thể làm việc được khi em xuất hiện như thế chứ?”
Hắn nắm lấy tay anh rồi bước ra ngoài. Những người thư ký mỉm cười tự nhiên và chào họ mặc dù đã thấy hai bàn tay đang nắm chặt. Tất cả những người họ đi qua đều chào hỏi trong khi tỏ ra hoàn toàn bình thường, điều này khá là khó hiểu.
“Buông tay tôi ra đi, ngại chết đi được. Mọi người sẽ bàn tán sau lưng chúng ta đấy.”
“Mọi người đều đã biết em là người tình của tôi rồi.”
Thảo nào thái độ của mọi người lại kính trọng một cách kỳ lạ kể từ khi anh đến. Trong khi đó, ngay khi Kang Il Hyun đưa anh vào xe, hắn đã chiếm lấy đôi môi anh. Mặc dù nụ hôn cuồng nhiệt khiến cơ thể anh nóng lên, Ja Kyung vẫn đẩy hắn ra vì anh không muốn làm chuyện đó trong xe, thế nên Kang Il Hyun đã khởi động máy và lái đi. Hắn háo hức đến nỗi chiếc xe bay qua cả gờ giảm tốc, khiến Ja Kyung chỉ biết lắc đầu cười trong sự hoài nghi.
Anh hối hận vì đã không tự mình cầm lái, nhưng khi thấy Kang Il Hyun vui thích đến nhường nào, anh lại nghĩ rằng có lẽ sau này thỉnh thoảng mình có thể thực hiện những sự kiện kiểu này. Tất nhiên, sẽ chỉ là rất thỉnh thoảng mà thôi.
Hoàn.
Các thông tin và hình ảnh được đăng tải trên website đều được sưu tầm từ Internet, bao gồm quyền sử dụng phi thương mại và có phí. Tất nhiên là chúng tôi không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ nội dung cũng như hình ảnh trên trang web. Nếu có nội dung nào ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, vui lòng liên hệ với chúng tôi để xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.
minttea.vn
Javascript không được phát hiện. Javascript cần thiết để trang web này hoạt động. Vui lòng bật nó trong cài đặt trình duyệt của bạn và làm mới trang này.