Passion: Suite - Chương 14 – Nơi ta gặp nhau lần đầu

 

Jeong Tae Ui vừa mới lơ đãng mà quên mất mục đích ban đầu, chợt nhớ ra rồi nhìn chai bia Ilay đặt xuống bàn với đôi mắt sáng rực. Nhưng Jeong Tae Ui còn chưa kịp với tay lấy, Ilay đã lại cho tay vào thùng đá, lấy ra một chai bia khác đặt cạnh đó. Rồi một chai nữa, lại một chai nữa, cho đến khi chai lọ và lon bia chiếm trọn mặt bàn, anh ta cứ thế liên tục lôi bia từ trong thùng đá ra.

Cứ như một chiếc hộp bất ngờ vậy. Dù thùng đá kia có lớn đến mấy, một lượng lớn bia mà người ta phải tự hỏi làm sao nhét hết vào trong đó cứ thế lần lượt tuôn ra.

Cuối cùng, sau khi Ilay đặt một chai bia vào chỗ trống cuối cùng trên bàn, anh ta mới đóng thùng đá lại. Thế là chiếc bàn đã bị bia phủ kín.

…May mà mình đã đến. May mà mình còn sống.

Jeong Tae Ui ngắm nhìn mê mẩn những chai bia đủ loại đang xếp hàng dài trên bàn, lòng ngập tràn cảm giác thỏa mãn. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy no căng rồi.

“Anh vừa đi hội chợ triển lãm bia về đấy à?”

Dù cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể, Jeong Tae Ui vẫn không sót một chai bia nào mà lướt mắt qua hết, rồi cậu nhích mông sát lại gần bàn hơn trên ghế sô pha. Ilay đang ngồi ở phía đối diện xéo qua bàn, bật cười khẽ.

“Hồng Kông là một trong những thành phố mà chỉ cần có tiền thì muốn gì cũng cực kỳ dễ dàng có được.”

À à, cũng phải ha, Jeong Tae Ui vừa nghĩ thầm vừa cầm lấy lon bia có logo Stout ngay trước mắt. Ngay cả tiếng bật nắp lon cũng khác xa một trời một vực so với thứ như cola. Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đủ thấy lâng lâng rồi.

“Stout à…. Trước đây lúc lang thang ở Anh, tôi có uống một loại rượu địa phương gần Scotland thấy vị cũng tương tự. Hơi chát một chút nhưng cũng ngon lắm.”

“Em sao. Khi nào?”

“À à. Thì là lúc đó đó. Mấy năm trước lúc tôi phải chạy trốn anh, đổi tên đổi họ lang thang khắp nơi tìm anh trai ấy~.”

Jeong Tae Ui đang vui vẻ đáp lời, say sưa với vị bia cay nồng trôi qua cổ họng một cách khoan khoái, thì bỗng “Ủa,” rồi ngập ngừng kéo dài đuôi câu. Khoan đã, chuyện này thì cả hai đằng nào cũng biết cả rồi nên chẳng có gì là bí mật, nhưng mà hình như đây không phải là chuyện hay ho gì để khơi ra thì phải…

Jeong Tae Ui giữ nguyên nụ cười trên môi, chỉ đảo mắt một vòng rồi liếc nhìn Ilay. Anh ta đang ngồi dựa nghiêng người trên chiếc sô pha rộng, cằm chống lên những khớp ngón tay, và vẫn giữ nguyên nụ cười. Cái cách anh ta hất cằm ra hiệu bảo cậu nói tiếp có gì đó là lạ.

“… Chỉ là… tôi nghĩ làm một chuyến du lịch thử bia đặc sản các vùng cũng hay……. Chỉ vậy thôi.”

“Ra vậy. Mong là lần sau em sẽ cho tôi biết điểm đến nhé.”

Jeong Tae Ui lẩm bẩm như có như không, “Được rồi, tất nhiên rồi,” rồi im lặng nhấp từng ngụm bia.

May mắn là hôm nay Ilay trông có vẻ khá vui, nên anh ta dùng tay kia gõ nhẹ lên tay vịn ghế sô pha như định cho qua chuyện đó.

“Nghĩ lại thì đúng là vậy. Lần đầu tôi gặp em cũng là ở đây nhỉ.”

“À~. Phải rồi ha.”

Cậu nhớ rất rõ chuyện lúc đó. Từng khoảnh khắc của những ngày tháng ấy hiện về rõ mồn một. Có lẽ những ngày tháng gian khổ thường được người ta nhớ lâu hơn chăng. Dù vậy, cũng may là khi thời gian qua đi rồi nhìn lại thì ký ức thường được tô hồng thêm, đó quả là một điều đáng mừng.

“Lúc đó tôi còn tự hỏi không biết thằng ôn này ở đâu chui ra nữa là.”

Nghe Ilay nói ra y hệt những gì mình đang nghĩ, Jeong Tae Ui liếc nhìn anh ta rồi bật cười.

Chuyện đời đúng là không thể biết trước được mà. Ai mà ngờ được mình lại thành ra thế này với cái gã đã từng đi khắp nơi tàn sát người ta như ngóe chứ. Thậm chí đến giờ phút này, mình cũng không hề hối hận về chuyện đó, mà thỉnh thoảng lại còn nảy ra cái suy nghĩ, một suy nghĩ mà lý trí không tài nào chấp nhận nổi rằng may mà đã gặp anh ta.

Dù mới chỉ uống vài ngụm, đáng lẽ không thể nào như vậy được, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi men lâng lâng dễ chịu.

“Ilay này. Anh… hồi đó. Hồi mà chúng ta mới gặp nhau ấy.”

Thấy Jeong Tae Ui đột nhiên lên tiếng, Ilay khẽ nhướng mày.

“Anh có bao giờ tưởng tượng được là anh với tôi lại thành ra thế này không?”

“Hình như là không. …Mà cũng không hẳn. Hơi khó nói nhỉ.”

Ilay xoa cằm, có vẻ như suy nghĩ một lát. Jeong Tae Ui nhìn anh ta với ánh mắt có chút kỳ lạ, anh ta vốn là người hầu như không bao giờ trả lời mập mờ trừ phi cố tình không muốn đáp, rồi cậu khẽ lắc nhẹ lon bia. Tiếng bia còn lại một nửa sóng sánh trong lon vang lên.

“Tôi đã từng nghĩ là thú vị. Vốn dĩ tôi không mấy hứng thú với người khác, nhưng thằng ôn này thì lại có gì đó khiến tôi nghĩ rằng đây là một kẻ đáng để nhớ lâu.”

Nghe Ilay lẩm bẩm, lần mò trong những ký ức xa xưa, Jeong Tae Ui bật cười khẽ.

“Vậy thì khoảng khi nào anh biết chúng ta sẽ thành ra thế này?”

“…Khi tôi không giết được em.”

Trước câu trả lời bật ra sau một thoáng có vẻ như suy nghĩ, Jeong Tae Ui sặc bia, ho khẽ “Khụ,” rồi lấy mu bàn tay chùi vội mép rỉ ra mấy giọt bia.

Ý là anh ta đã định giết mình, nhưng mà là khi nào chứ… …Có quá nhiều lúc đáng ngờ nên mình cũng chịu chẳng biết nữa.

“Lúc đó tôi cũng không nhận ra rõ ràng, nhưng chắc là khi ấy,” anh ta lẩm bẩm, nhớ lại cái khoảnh khắc mà Jeong Tae Ui không tài nào biết được là lúc nào. Ilay dường như im lặng một lúc, đột ngột chĩa mũi dùi về phía cậu.

“Còn em thì sao. Khoảng khi nào em biết chúng ta sẽ thành ra thế này?”

“Tôi á? Ờ~ Hồi nào ấy nhỉ….”

Jeong Tae Ui hơi rụt vai lại, làm ra vẻ đang suy nghĩ. Nhưng thật ra cậu đã biết rồi mà chẳng cần phải cố nghĩ làm gì. Trước đây, cậu đã từng tự hỏi xem mình bắt đầu thực sự lún sâu vào vũng lầy từ bao giờ.

Đó là ở Serengeti. Lúc đó cậu đã nghĩ. Rằng mình ‘phải quay về’ với người đàn ông này.

“… Chắc chắn không phải là ở đây.”

Nhưng vì phải nói trước mặt chính chủ nên cậu thấy ngượng, đành nói qua loa cho xong chuyện. Ilay nhìn Jeong Tae Ui chằm chằm, nhưng may là anh ta có vẻ không có ý định gặng hỏi thêm.

Jeong Tae Ui cảm thấy có chút không tự nhiên khi chạm mắt anh ta nên đành quay mặt đi. Căn phòng này có kết cấu giống với phòng của chú cậu. Là một căn phòng độc lập, không phải chia sẻ không gian với bất kỳ sĩ quan nào.

“Nhân tiện, anh làm sĩ quan huấn luyện của đội nào?”

“Không có.”

“Không có á? Sao lại không có?”

“Vì tôi đến đây không phải với tư cách sĩ quan huấn luyện. Tôi đến với tư cách là một thành viên huấn luyện bình thường.”

“… Vậy là anh cũng tham gia huấn luyện sao?”

Sao lại không chứ, Ilay khẽ nhún vai. Jeong Tae Ui mắt trợn tròn không thèm chớp, nhìn anh ta chằm chằm.

Cái gã nguy hiểm này, dù có là sĩ quan đứng ngoài quan sát buổi huấn luyện thực tế thôi cũng đã đủ chết người rồi, vậy mà lại có kẻ điên nào quyết định cho anh ta tham gia huấn luyện cơ chứ! …Mà hình như mình biết là ai rồi thì phải.

“Chú của em cũng có nói là tôi đến với tư cách sĩ quan thì thế nào, nhưng mà có vẻ làm thành viên bình thường thì sẽ dễ dàng hoạt động hơn.”

“… Ờ. …Nhưng mà sao phòng của anh lại ở tầng này?”

“Nghe nói đó là sự ưu đãi dành cho người từng ở cấp bậc sĩ quan trước đây.”

Ilay đang ra vẻ khiêm tốn cười như muốn nói, “Tôi cũng chẳng làm được gì nhiều mà lại được đối đãi tử tế thế này,” Jeong Tae Ui cũng lẩm bẩm hùa theo, “Đúng là vậy thật.” Với người đàn ông đã góp phần làm tăng vọt phí đóng bảo hiểm liên quan đến an toàn tính mạng của thành viên chi nhánh này, đáng lẽ phải đòi bồi thường thiệt hại còn chưa đủ, thế mà chi nhánh này đúng là tốt bụng thật.

“Ừ, em hẳn đã chào hỏi Hogan rồi nhỉ. Thấy thế nào?”

“Ừm? À… cũng bình thường thôi. Có vẻ anh ta không ưa gì tôi lắm.”

Jeong Tae Ui nói ra cảm nhận của mình. Mà cũng phải, tôi đến đây đâu phải để làm chuyện gì tốt đẹp, nên cũng chẳng mong ai đó có thiện cảm với mình làm gì.

Ilay lặng lẽ nhìn Jeong Tae Ui một lúc, rồi khóe miệng hơi nhếch lên.

“Anh ta hẳn cũng biết tình cảnh của mình rồi. Thù nhiều hơn bạn bè, nên chắc phải cẩn trọng trong mọi việc. Mà cũng đúng thôi, vì có nhiều kẻ thù như vậy nên mới có kẻ thuê tôi để hạ bệ hắn ta chứ.”

“Làm thế nào mà anh ta lại có nhiều kẻ thù đến vậy khi sống như thế chứ, một kẻ dám nhúng tay vào cả những chuyện nguy hiểm. Nếu muốn sống yên ổn thì trước hết không nên gây thù chuốc oán với ai cả.”

Nói đến đó, Jeong Tae Ui đột nhiên im bặt rồi nhìn Ilay chằm chằm.

Nếu nói về nhiều kẻ thù, thì anh cũng chẳng kém cạnh ai đâu…. Mà lạ là anh vẫn sống nhởn nhơ chẳng màng nguy hiểm. Cũng phải thôi, chắc cũng không ít kẻ dại dột muốn báo thù anh để rồi lại tự rước họa vào thân.

“Cuộc đời này vốn chẳng mấy công bằng…”

Ilay khẽ nheo mắt, như đọc được hết những suy nghĩ của Jeong Tae Ui qua tiếng thở dài và lời lẩm bẩm đó.

“Ừ, nói mới nhớ, hình như em cũng có kẻ thù. Mà nhìn giống một kẻ không đội trời chung thì đúng hơn.”

“Hả? …À à.”

Jeong Tae Ui ngay lập tức hiểu ra anh ta đang nói đến ai rồi cau mày.

“Mất cả vị rượu. Sao anh đột nhiên lại nhắc tới thằng đó thế.”

“Không hẳn. Chỉ là tôi hiếm khi thấy em như vậy nên thấy khá thú vị. Gã đó chính là ‘Thiếu úy Kim’ hả?”

Bên cạnh Jeong Tae Ui đang hậm hực lẩm bẩm “Ờ”, Ilay bật cười trầm thấp. Tiếng cười đó nghe thật chướng tai.

“Có gì mà anh vui thế? Lúc nãy anh cũng đứng xem hớn hở lắm mà.”

“À à, thú vị lắm chứ. Vì dáng vẻ em lộ rõ địch ý với người khác rồi gân cổ lên như vậy đâu phải lúc nào cũng thấy được. Sao nào, em không hài lòng vì tôi chỉ đứng xem thôi à? Hay là muốn tôi ra tay giúp đỡ?”

“Anh đừng có giỡn.”

Jeong Tae Ui thẳng thừng ngắt lời. Dù cậu cũng chẳng mấy hài lòng với cái cảnh anh ta chỉ đứng cười cợt xem kịch bên cạnh, nhưng việc anh ta xen vào với lý do giúp đỡ còn khiến cậu khó chịu hơn gấp bội. Không, phải nói là cậu cực kỳ ghét điều đó.

Vốn dĩ đây không phải là chuyện để một người không liên quan xen vào, huống hồ lại là anh ta, kẻ còn nhầm lẫn ý nghĩa giữa đánh nhau và giết chóc. Dù Thiếu úy Kim có đáng ghét đến đâu, cậu cũng không muốn nhìn thấy thằng đó chết một cách thảm thương. Nếu có giết thì cũng là tay cậu làm.

“Anh tuyệt đối đừng có xen vào. Nếu không thì tôi sẽ nổi điên thật đấy.”

Ilay như thể đã biết trước Jeong Tae Ui sẽ từ chối thẳng thừng không chút do dự, nên chỉ cười nhẹ rồi nói: “Ừm, được thôi.”

“Tiện đã gặp rồi thì cứ đánh nhau một trận cho thỏa thích đi. Lúc nãy thú vị lắm đấy.”

“…Tôi đã bảo anh đừng xen vào rồi, nhưng mà… anh có bao giờ nghe câu đổ dầu vào lửa chưa……?”

Khi Jeong Tae Ui nheo mắt nhìn rồi lẩm bẩm, Ilay bật cười khe khẽ. Anh ta đột nhiên vươn tay, tưởng như chỉ nghịch vành tai của Jeong Tae Ui, rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy và kéo. “Ơ,” Jeong Tae Ui nghiêng người, cứ thế bị bàn tay trắng trẻo mà mạnh mẽ đó kéo đi.

Môi cậu bị cắn. Ilay cắn mạnh vào môi dưới của Jeong Tae Ui, vừa đủ để không bật máu rồi dùng lưỡi khẽ chạm lên đôi môi đang khép chặt đó. “Đau,” dù lầm bầm cằn nhằn như vậy, Jeong Tae Ui vẫn ngoan ngoãn hé miệng.

Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ. Hình như cũng phải mười ngày rồi thì phải.

Dù là một ngày hay mười ngày mới gần gũi nhau, cảm giác khủng hoảng như sắp bị ăn tươi nuốt sống vẫn chẳng hề thay đổi, nhưng có lẽ vì anh ta là kiểu người hành tung bất định, nên mỗi khi gặp lại sau một thời gian xa cách, phải đến lúc thân mật thế này cậu mới thực sự cảm nhận được rằng anh ta đang ở đây.

Biết đâu chừng đôi khi anh ta cũng có suy nghĩ tương tự, thỉnh thoảng anh ta lại hôn như muốn nuốt chửng lấy không rời, mãi đến khi gần như nghẹt thở mới lẩm bẩm ‘Xác nhận xong.’ rồi buông ra.

Nghĩ đến đó, Jeong Tae Ui bất giác bật cười. Dù đang quấn quýt đầu lưỡi ở cự ly gần như vậy, cậu vẫn cảm nhận được Ilay nhướng mày tỏ vẻ thắc mắc.

“A, đúng rồi. Đừng để lộ chuyện của chúng ta trước mặt thằng đó.”

Ilay đang liếm đôi môi ẩm ướt của Jeong Tae Ui, khẽ “Hửm?” một tiếng rồi nghiêng đầu.

“Ý tôi là Thiếu úy Kim ấy. Trước mặt thằng đó, chuyện anh với tôi có mối quan hệ thế này, chúng ta đừng để lộ ra.”

“…….”

Đến lúc này, đôi môi họ mới tạm thời tách ra. Jeong Tae Ui đối diện với ánh mắt đang lặng lẽ nhìn xuống từ phía trên.

“Sao thế? Người tình đồng tính ngoại quốc như tôi khiến em thấy xấu hổ khi công khai lắm à?”

“….Anh! Rốt cuộc thì anh hiểu tiếng Hàn tới mức nào vậy hả? Nói thật cho tôi biết đi!”

Đôi mắt đen không đáp, chỉ khẽ cong lên đầy ẩn ý. Ánh mắt đó như muốn nói: ‘Việc gì tôi phải nói cho em biết chứ, còn bao nhiêu chuyện thú vị khác mà,’ Jeong Tae Ui nhìn trừng trừng vào đôi mắt ấy rồi tặc lưỡi.

“Tên khốn đó là một kẻ kỳ thị đồng tính đấy. Lúc nãy anh cũng nghe rồi còn gì. Cứ mỗi cuối câu là thằng chó đó lại chêm vào cái từ ‘đồ đồng tính khốn kiếp’ ấy.”

“À há, vậy nên em muốn che giấu chuyện này hả?”

“Không phải thế! Mà là vì như vậy thì cả anh cũng sẽ phải nghe những lời đó!”

Jeong Tae Ui chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy khó chịu, liền cau mày.

Việc thằng đó nghênh ngang trước mặt một vũ khí hình người như anh ta, rồi có bị đánh cho bầm dập thành tương hay tơi tả ra sao thì đó là chuyện của nó, nhưng cậu không muốn phải nhìn thấy cảnh Ilay bị cái tên đáng ghét đó chửi rủa là ‘đồ đồng tính khốn kiếp’ dù chỉ bằng lời nói.

Ilay đang đăm chiêu nhìn xuống Jeong Tae Ui đang cau mày nhăn nhó, rồi đưa tay lên và ấn nhẹ mấy cái để làm phẳng nếp nhăn giữa đôi lông mày của cậu.

“Tôi thì chẳng sao cả.”

Phải rồi, anh ta thì chẳng sao cả đâu. Những lời cay độc hơn thế này chắc anh ta cũng nghe đến cả trăm cả nghìn lần rồi, và mỗi lần như vậy, anh ta đều bẻ gãy cổ đối phương mà chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, giờ lẽ nào anh ta lại để tâm đến mấy lời cỏn con đó được chứ. Nhưng mà.

“Nhưng tôi không thích.”

“Hừm,” Ilay khẽ lẩm bẩm một tiếng gì đó không rõ nghĩa. Anh ta lặng lẽ nhìn xuống Jeong Tae Ui, rồi thoáng chốc mỉm cười nhẹ nhàng. Không hiểu sao, tâm trạng anh ta dường như tốt lên, ý cười lan đến tận khóe mắt.

“Được rồi, Tae-i. Cứ làm như vậy đi. Nếu em đã nói vậy thì tôi cũng không có lý do gì để không nghe theo. …Nhưng mà.”

Bàn tay đang xoa xoa ấn đường của Jeong Tae Ui chợt chậm lại. Bàn tay đang vuốt ve chậm rãi và dịu dàng như mơn trớn, rời khỏi ấn đường, lướt xuống má rồi đến cổ.

….Ơ. Sao đột nhiên cậu lại có linh cảm không lành thế này.

Jeong Tae Ui nhìn xuống bàn tay trắng trẻo đang vuốt ve từ cổ xuống đến vùng quanh vai mình bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, Ilay đã cúi đầu xuống sát bên cậu. Vì bị cắn mạnh đến nhói đau vào gáy để lại dấu răng, bên tai Jeong Tae Ui bất giác bật ra một tiếng rên khẽ, đôi môi của Ilay đã kề sát.

“Chỉ là trước mặt thằng đó thôi. Tôi hoàn toàn không có ý định sẽ ăn chay suốt thời gian ở đây đâu. …Nhìn xem. Ngay cả bây giờ.”

Ilay vuốt dọc cánh tay Jeong Tae Ui rồi khẽ nắm lấy bàn tay cậu, dẫn lối nó đến đũng quần mình. Để bàn tay cậu mân mê sự cương cứng có thể cảm nhận rõ ràng ngay cả qua lớp quần, dù là tay của Jeong Tae Ui nhưng người điều khiển lại là Ilay, Jeong Tae Ui lườm nguýt lon bia đang cầm ở tay kia.

Tôi đúng là đồ ngốc. Chỉ vì một lon bia mà bán rẻ sự yên ổn của bản thân thế này.

Chuyện phần dưới của anh ta có kích cỡ ngang ngửa với thú vật thì xưa nay vẫn vậy, nên cũng chẳng có gì mới lạ, nhưng thời điểm và địa điểm luôn là những yếu tố quan trọng. Và ngay lúc này, địa điểm thì không có vấn đề gì, nhưng thời điểm thì lại có vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

“Ngày mai là bắt đầu huấn luyện rồi đó, Ilay.”

“Ừ. Chúng ta hãy cùng nhau vui vẻ suốt nửa tháng tới nhé.”

Anh ta thì coi đây là chơi bời, nhưng cậu thì không!

Jeong Tae Ui khẽ siết chặt dương vật đang cương cứng to lớn vẫn nằm trong tay mình. Nếu cứ thế này mà bóp mạnh một cái, …thì người chịu đau đớn chắc chắn sẽ là cậu. Jeong Tae Ui vẫn còn đủ khả năng học hỏi đến mức đó.

“Tôi đã nói đi nói lại rồi, Ilay. Cái đó của anh… không hề nhỏ đâu.”

“Cảm ơn lời khen.”

Không phải khen đâu, tên điên này!!

Jeong Tae Ui đã muốn giật mạnh cái của nợ đó một phát, nhưng rồi cũng cố gắng kiềm chế lại và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

“Cũng may là tôi đã sống cùng anh mấy năm trời nên mới có thể hòa hợp với anh được, chứ người khác thì đừng có mơ!”

“Ừ, thế nên tôi mới chỉ cho mình em thôi đấy. Tất cả đều là của em hết.”

Jeong Tae Ui thầm nghĩ. Tên điên này một khi đã muốn, thì chắc chắn chỉ cần ba tấc lưỡi cũng đủ khiến mình phải khuất phục.

Không được rồi. Có lẽ dùng tình cảm để lay động sẽ tốt hơn là cố gắng thuyết phục.

“Này…. Thật sự là quá sức chịu đựng của tôi… Dù là tôi đi chăng nữa, thì cứ mỗi lần ngủ với anh xong, ngày hôm sau tôi cũng chỉ gắng gượng sinh hoạt bình thường được thôi. Anh muốn nhìn thấy tôi gục ngã trong lúc huấn luyện đến vậy sao?”

“…Em đang đặt ra một vấn đề nan giải cho tôi đấy, Tae-i.”

Ilay nhìn xuống Jeong Tae Ui, “Hừm,” một tiếng, rồi khẽ thở dài lẩm bẩm. Có điều, nếu nhìn vào việc anh ta có lẽ vì không thỏa mãn với việc chỉ xoa nắn qua lớp quần, kéo phéc-mơ-tuya xuống rồi đẩy tay Jeong Tae Ui vào trong, thì cũng chẳng có vẻ gì là anh ta đang đắn đo cho lắm.

Trong lúc Jeong Tae Ui đứng cứng đờ, tay nắm lấy dương vật nóng hổi cương cứng, Ilay đã kề sát tai cậu thì thầm.

“Em phải chịu trách nhiệm đi chứ, Tae-i.”

“Trách nhiệm gì cơ chứ.”

“Thứ của tôi nếu không vào trong cơ thể em thì dù có xuất tinh cũng không thể thỏa mãn được đâu. Cảm giác cứ như chưa xong vậy đó.”

Giọng nói thì thầm trầm thấp của anh ta khi liếm dọc vành tai cậu đầy vẻ nguy hiểm.

“Gì chứ…”

“Thỉnh thoảng, trong lúc tôi phải đi công tác dài ngày, dù tôi có tự giải tỏa trong khi nghe giọng nói của em, dù có xuất ra bốn năm lần để tạm thời lắng dịu đi chăng nữa, cũng chẳng hề thấy sảng khoái chút nào. Phải rồi, để tôi nói cho em dễ hiểu hơn nhé, thì nó giống như cái cảm giác sau khi đổ mồ hôi đầm đìa, dù tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra ngoài, nhưng thay vì uống một cốc bia lạnh thì lại phải uống nước ấm vậy, em hiểu không hả.”

Chà, cái đó đúng là khó chịu thật đấy.

Đó là một cách ví von mà cậu hiểu ngay tắp lự. Nhưng dù vậy, điều mà cậu không thể nào chấp nhận được là,

“Nhưng tại sao đó lại là trách nhiệm của tôi!”

“Là em đã khiến cơ thể tôi thành ra thế này còn gì. Ai bảo em mỗi lần làm đều phải siết chặt đến chết người như thế? Mỗi một lần làm, là ai đã hút chặt rồi nuốt chửng khiến tôi mê man không tỉnh táo nổi hả.”

“Này, cái đó…!! …!!!”

Jeong Tae Ui định hét lớn lên nhưng lại nghẹn lời, miệng chỉ biết ngáp ngáp. Cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục nữa thì có lẽ mình sẽ tắt thở mất. Nhìn xuống Jeong Tae Ui với gương mặt đỏ bừng rồi tái mét đang lắp bắp không thành lời, Ilay nhếch mép cười. Tên điên này chắc chắn đã biết trước là cậu sẽ có phản ứng như vậy rồi. Không hiểu sao con người này càng ngày càng trở nên xấu tính thì phải.

“Chà, tôi cũng không nghĩ hoàn toàn là lỗi của em đâu, nhưng chuyện em đã khiến tôi ra nông nỗi này thì không phải là nói dối đâu.”

Không phải. Cậu tuyệt đối không hề đóng góp dù chỉ một hạt bụi vào quá trình hình thành nên cái nhân cách lệch lạc này của anh ta đâu. Còn cơ thể anh ta có ra sao thì cũng mặc kệ.

Jeong Tae Ui hung hăng trừng mắt nhìn Ilay đang mỉm cười hôn mình, rồi thở dài một hơi. Nghĩ lại thì, hầu như chưa bao giờ cậu đạt được điều mình muốn từ tên điên này mà không phải đánh đổi thứ gì cả. Nhất là đối với những vấn đề kiểu này.

“……Chúng ta thỏa hiệp đi. Bằng miệng thì thế nào. Chỉ cho đến khi đợt huấn luyện kết thúc thôi.”

Jeong Tae Ui lẩm bẩm, chen ngón tay vào giữa đôi môi đang dán vào nhau của cậu và hắn, thì Ilay có vẻ hơi bất mãn và đứng yên trong giây lát, cũng ngoan ngoãn rời mặt đi.

“Bằng miệng à…. Dù nó không nóng bỏng và siết chặt được như giữa hai chân em, nhưng chỗ đó cũng rộng rãi và ấm áp nên chứa đựng ở trong cũng rất dễ chịu.”

“Không, tôi đâu có nhờ anh đánh giá đâu…”

Nghe những lời khen chẳng mấy vui vẻ gì, Jeong Tae Ui bất giác cảm thấy tủi thân mà lẩm bẩm, thì Ilay bật cười khẽ. Rồi anh ta nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay đang chặn giữa môi hai người.

“Được thôi. Huấn luyện của UNHRDO chắc sẽ không dễ dàng gì đâu, nên tôi sẽ nhượng bộ. Chúng ta sẽ thỏa hiệp bằng miệng vậy.”

“Ơ, thật sao….”

“Nhưng với điều kiện là mỗi sáng và mỗi tối. Cho đến khi nào tôi thỏa mãn mới thôi.”

“…….”

“Với lại không được nhổ ra, phải nuốt hết. Làm rớt một hai giọt thì tôi có thể bỏ qua.”

“Này!!”

Jeong Tae Ui bất giác hét lớn.

“Điều kiện ban đầu thì cứ cho là vậy đi, nhưng tại sao lại phải cố chấp bắt tôi nuốt cái đó làm gì cơ chứ!”

Đến nước này rồi thì cậu cũng chẳng định nói bẩn thỉu hay gì nữa. Cậu đã dây dưa thể xác với tên điên này mấy năm trời rồi. Trong suốt thời gian đó, thứ mà cậu nuốt vào chắc cũng đủ cả một thùng phuy rồi, mà cũng đâu phải chỉ có một phía, bởi thứ mà tên điên này nuốt từ Jeong Tae Ui chắc cũng chẳng ít hơn là bao.

Nhưng mà tùy theo tâm trạng lúc đó thì có thể nhổ ra hoặc nuốt vào chứ, cớ gì lại phải đặt nó thành điều kiện cơ chứ.

“Bởi vì tôi muốn trút hết tinh dịch của mình vào trong em mà. Nếu được thì trút vào bên dưới vẫn thích hơn, dĩ nhiên là vậy rồi.”

“…―.”

Nhìn Ilay nói năng thản nhiên với vẻ mặt như không có gì, Jeong Tae Ui chết lặng. Việc anh ta không dùng bao cao su cũng là vì thế sao……? Cậu thì trước giờ cứ tưởng là do không có cái nào vừa cơ đấy.

“Thỉnh thoảng những lúc ra ngoài, bất đắc dĩ phải tự giải quyết một mình, cũng có lúc tôi nghĩ hay là thu gom hết lại rồi mang về bắt em uống cho bằng hết.”

“…Này, tên biến thái chết tiệt nhà anh…”

Cậu chỉ có thể lẩm bẩm chửi rủa bằng giọng nói kiệt sức. Thế nhưng ngay cả khi nghe những lời chửi rủa đó, Ilay vẫn chỉ cười trầm. Trông bộ dạng anh ta không hề nói mình oan uổng chút nào, xem ra chính anh ta cũng tự biết bản thân mình thế nào rồi.

Anh ta dùng hai tay ôm lấy rồi nâng khuôn mặt đang cúi gằm vì buồn bã của Jeong Tae Ui lên. Rồi anh ta nói rành rọt, như thể muốn cậu phải nghe cho rõ.

“Tất cả là do em đã khiến nó thành ra như vậy.”

“Phải rồi, tất cả vô điều kiện đều là lỗi của tôi hết…….”

“Không, không phải thế đâu. Tôi nhận thức rất rõ ràng rằng việc cơ thể em trở nên thế này là lỗi của tôi. Việc em có cơ thể thế này hoàn toàn là do tôi cả.”

Nghe anh ta nói với nụ cười thản nhiên, nhưng bằng một giọng không hề có ý đùa cợt, Jeong Tae Ui lại một lần nữa cạn lời.

Nhưng ngẫm lại thì, theo một cách nào đó cũng đúng thật. Người đàn ông này phải chịu trách nhiệm rất lớn cho việc Jeong Tae Ui trở nên như hiện tại. Nếu không phải vì người đàn ông này, thì cơ thể cậu đã chẳng bao giờ quen với cái thứ to lớn một cách cục súc mà hiện giờ một tay cậu còn không nắm hết này, cậu cũng sẽ chẳng bao giờ biết được những điểm nhạy cảm trên cơ thể mình là ở đâu, và cũng sẽ chẳng bao giờ cảm thấy dễ chịu với cái thứ đang căng đầy bên trong cơ thể mình.

Nếu vậy thì, điều ngược lại có xảy ra đi nữa cũng chẳng có gì là lạ.

Jeong Tae Ui thở dài một hơi. Chết tiệt.

“Biết rồi. Tôi biết rồi mà, cái điệp khúc số 18 của anh.”

Jeong Tae Ui lẩm bẩm như một tiếng thở dài, thì Ilay mỉm cười với đôi mắt híp lại. Khi cậu hỏi một cách hờn dỗi, “Anh cười cái gì,” thì anh ta chỉ lắc đầu nói không có gì.

“Vậy thì, chúng ta giải quyết phần tối nay nhé. ~Nào, Tae-i.”

Ilay lôi dương vật của mình ra từ khóa quần đã mở. Thứ mà Jeong Tae Ui nắm trong tay từ lúc nãy, chẳng biết từ bao giờ đã trở nên dày hơn một tầng nữa, ngẩng cao đầu.

Jeong Tae Ui nhìn cái thứ mà cậu chẳng tài nào quen nổi đó với ánh mắt có chút chán ngán, rồi một hơi uống cạn lon bia đang cầm trên tay. Ực một tiếng, cậu uống nốt ngụm cuối cùng, đặt lon bia xuống rồi quỳ gối trên sàn.

“…―.”

Ngay sau đó, một hương vị quen thuộc như bia bắt đầu tràn vào, lấp đầy khoang miệng cậu.

Bình luận cho "Chương 14 – Nơi ta gặp nhau lần đầu"
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

minttea.vn

Đăng nhập
Đăng ký