Sweet Shot (Novel) - Ngoại truyện 2 – 15

Không biết cậu đã chạy nhiều đến mức nào mà tóc tai ướt đẫm mồ hôi, xẹp lép cả xuống. Không chỉ vậy. Áo khoác ngoài và quần vải cậu đang mặc không những ướt sũng mà phần vải ở gần đầu gối còn bị rách toạc. Hơn nữa, vết xước chiếm một bên gương mặt thanh tú của cậu là thứ đập vào mắt nhất.

Ngay khi nhìn thấy gương mặt bị trầy xước, quai hàm Tae Rim căng cứng lại. Chỉ cần nhìn bộ dạng hiện tại cũng đủ để Tae Rim hình dung ra toàn bộ câu chuyện, giữa lúc đó anh lại phát hiện ra bó hoa cậu mang theo rồi khẽ thở dài một tiếng não nề.

“…Đúng là phát điên mất thôi.”

Có gì quan trọng đâu chứ.

Việc gì phải chuẩn bị thứ gì đó quan trọng đến mức này cơ chứ…

“Em cũng muốn liên lạc trước với anh… nhưng điện thoại đột nhiên hết pin… Hôm nay em đúng là chẳng còn tâm trí đâu nữa.”

“……”

“Anh… anh đã gọi gì ăn chưa? Anh đói lắm phải không…. Em thật sự xin lỗi….”

Ha Min cúi gằm mặt như một tội đồ. Bộ dạng thảm hại như vậy mà cậu vẫn cứ xin lỗi, cư xử như một kẻ có tội. Tae Rim cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu, bất giác buông một tiếng rên khe khẽ. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, anh lại cảm thấy bụng dưới nhói lên và trong lòng cuộn trào dữ dội như sóng biển. Khi tình yêu mù quáng cậu dành cho anh cứ thế lộ ra, đến cả đầu ngón tay anh cũng run lên.

“…Cái này em mua để tặng anh à?”

Tae Rim cầm lấy bó hoa đã tả tơi vì cậu chạy vội, rồi khẽ hỏi. Khóe miệng nhếch lên thoáng chút cứng nhắc, nhưng anh vẫn cố gắng mỉm cười.

“Vâng…. Tại em đến vội quá… nên nó hơi tả tơi một chút……”

Ha Min vội vàng dựng thẳng lại mấy cành hoa bị gãy, sửa sang lại bó hoa xộc xệch. Ánh mắt Tae Rim nhìn dáng vẻ luống cuống của cậu khẽ dao động đầy trìu mến.

“Đẹp mà.”

“……”

“Hương cũng thơm nữa.”

Tae Rim lại giật lấy bó hoa, úp mặt vào rồi cười tươi tắn.

“Vậy… à?”

“Ừm.”

“…Lúc mới nhận nó còn đẹp hơn nhiều……”

Ha Min có vẻ tiếc nuối, ngượng ngùng lên tiếng rồi rụt rè đứng đó.

“…Hôm nay là sinh nhật anh nên em thật sự… muốn tổ chức một sự kiện thật tốt cho anh……”

Ha Min nhớ lại một ngày đầy gian truân hôm nay, không giấu nổi cảm xúc chực trào nơi cổ họng, giọng nói nghẹn lại ở cuối câu. Chẳng có việc gì ra hồn cả. Nhà hàng đặt trước cả tháng trời sắp đến giờ đóng cửa, bó hoa mua bằng một số tiền lớn thì tả tơi vì chạy ngược chạy xuôi, rồi còn để nhân vật chính của ngày sinh nhật hôm nay phải đợi hơn một tiếng rưỡi.

Thất bại thảm hại. Chẳng khác nào đã phá hỏng tất cả. Nỗi tủi hờn dâng trào trong lòng Ha Min. Môi dưới run lên bần bật, một ngày hôm nay thật quá nhiều ấm ức.

“…Em xin lỗi, anh…”

“……”

“Em hôm nay… thật sự… muốn làm cho anh một ngày thật tuyệt vời, thật hoàn hảo……”

Ha Min cắn chặt đôi môi đang run rẩy, tiếp tục nói năng lộn xộn.

“Lại còn để anh phải đợi……”

“……”

“Sinh nhật anh cũng sắp qua rồi…”

Tối nay vốn dĩ có rất nhiều việc phải làm. Cùng nhau dùng bữa ở một nơi có không khí lãng mạn, uống rượu vang, rồi đeo nhẫn đôi vào tay nhau, sau đó trở về nhà, tiếp tục trò chuyện trong phòng khách ấm cúng rồi cắt bánh kem trước 12 giờ đêm.

Nhưng bây giờ chẳng còn bao lâu nữa là đến nửa đêm, mà chiếc bánh kem đã đặt trước cậu cũng chưa lấy được. Cậu thật sự muốn khóc. Cả đời cậu chẳng mấy khi khóc, nhưng lúc này cậu cảm thấy như sắp phát điên đến nơi, nước mắt rơm rớm.

“Thật sự…”

Khi Ha Min đang không sao kiềm chế nổi cảm xúc vừa uất ức, vừa tức giận lại vừa tủi hờn, giọng nói trầm ấm của Tae Rim khẽ vang lên. Nghe cả tiếng cười khẽ như thể đang rất ngạc nhiên của anh, Ha Min lo sợ không biết có phải anh đã nổi giận không, đồng tử cậu run lên bối rối.

“Sao em lại như vậy chứ.”

“……”

“Bao nhiêu năm trôi qua vẫn y như vậy.”

Đôi mắt trong veo ngấn nước của Ha Min ngơ ngác nhìn Tae Rim.

“Cứ cảm thấy áy náy vì từng chút một như thế này.”

“……”

“Rồi cả việc yêu anh đến chết đi sống lại như thế này nữa.”

Đồng tử Ha Min từ từ giãn ra. Dù đó là sự thật, nhưng khi trực tiếp nghe những lời đó từ miệng anh, cậu cảm thấy như thể mọi tâm tư của mình đều đã bị nhìn thấu.

“A… Anh nói gì…”

Anh khẽ lẩm bẩm rồi đưa tay về phía Ha Min vẫn đang rụt rè đứng đó. Bất ngờ thấy tay anh đưa ra, Ha Min khựng lại, ngây người nhìn xuống bàn tay to lớn và thanh tú ấy.

“Không phải còn thứ gì đó nữa sao?”

Thấy cậu chần chừ, Tae Rim nói thêm một câu. Ha Min lại giật mình, ngước lên nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.

“Mau đưa đây.”

“……”

“Anh sốt ruột chết đi được đây này.”

Cả ngày hôm nay em ấy đã vất vả vì điều gì cơ chứ. Để cho cậu biết mình hiểu lòng cậu, Tae Rim dịu dàng nói tiếp. Ha Min nuốt khan với vẻ mặt căng thẳng. Ngay sau đó, cậu vô cùng cẩn trọng lấy ra chiếc hộp được cất giữ kỹ càng trong túi áo khoác.

“…Anh biết… rồi à?”

Cậu nắm chặt chiếc hộp, ngập ngừng hỏi, Tae Rim chống cằm, khẽ nở một nụ cười ý nhị.

“Không? Anh không biết.”

Tae Rim đáp lời một cách ranh mãnh như cáo già, rồi khẽ lắc lắc bàn tay đang chìa ra như muốn thúc giục.

“…Nói dối.”

Thấy cậu hờn dỗi đáp lại, Tae Rim vẫn giữ vẻ thong dong như mọi khi, nhún vai.

“Em muốn tạo bất ngờ mà….”

“Tuyệt đối không làm được đâu.”

Trước câu trả lời dứt khoát, Ha Min khẽ nghiêng đầu khó hiểu. Tae Rim dùng bàn tay đang chìa ra khều khều ngón tay cậu, ngầm trêu chọc.

“Vì mọi sự chú ý của anh đều dồn cả vào em rồi.”

“……”

“Muốn làm gì đó mà qua mắt được anh thì không dễ đâu.”

Vẫn đang nghịch tay Ha Min, anh dùng ngón tay thon dài khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cậu rồi cười một cách quyến rũ.

“…Anh còn chẳng biết hôm nay là sinh nhật mình nữa là.”

“Anh cứ nghĩ thể nào em cũng sẽ tặng thôi. Thấy em cứ lén lút mân mê ngón tay anh mỗi khi anh ngủ.”

“…Vậy là anh biết rồi.”

Để biết được kích cỡ ngón áp út của anh, những khổ cực mà Ha Min đã trải qua thật không lời nào tả xiết. Vì người luôn ngủ thiếp đi trước là cậu, nên việc chờ cho Tae Rim ngủ trước thật chẳng dễ dàng chút nào. Những hôm họ làm tình, cậu còn ngủ say trước cả anh, mà anh lại có thói quen ngắm nhìn cậu ngủ.

Có một hôm, tò mò không biết anh làm gì trong lúc mình ngủ, cậu giả vờ ngủ rồi chờ đợi, thì thấy anh ở bên cạnh ngắm nhìn mình, rồi luôn cẩn thận xoa nhẹ vết sẹo trên cổ tay cậu. Anh khẽ vuốt ve, mơn trớn rồi có lúc rúc vào lòng cậu, lúc lại ôm ghì lấy cậu. Đó là những hành động chan chứa sự dịu dàng trìu mến.

Chỉ là lén lút đợi anh ngủ say thôi mà không hiểu sao sống mũi cậu lại cay cay. Vì thế, sợ bị phát hiện mình còn thức, cậu đành phải nhắm chặt mắt hơn nữa, chuyên tâm hơn vào việc giả vờ ngủ.

Rồi có một lần bất chợt tỉnh giấc vào lúc tờ mờ sáng, cậu nghĩ đây là cơ hội nên định rón rén đo kích cỡ, nhưng vì bản tính của anh vốn thính ngủ lại nhạy cảm nên việc khẽ chạm vào tay anh thôi cũng chẳng hề dễ dàng.

“Anh đã nói là không có gì về em mà anh không biết.”

Tae Rim cười đầy vẻ ranh mãnh đáp lại. Cảm giác thật lạ lùng, vừa tiếc nuối nhưng cũng không hẳn là không thích.

“…Em thật sự muốn làm anh bất ngờ mà.”

Ha Min khẽ bĩu môi một lát rồi nhẹ nhàng mở chiếc hộp mà cậu vẫn nắm chặt trong tay. Bên trong hộp là một cặp nhẫn đôi màu vàng trắng nằm sát cạnh nhau. Không một dấu vân tay lưu lại, bề mặt nhẫn tỏa ra ánh sáng bóng đẹp lộng lẫy. Đây là mẫu nhẫn đặc trưng của thương hiệu này, nhưng vì muốn tạo thêm điểm nhấn nên cậu đã chọn đai nhẫn kiểu Quatre và đính thêm một viên kim cương nhỏ. Dù đây là khoản chi tiêu lớn nhất trong đời cậu, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy tự hào đến thế.

Dĩ nhiên, việc vừa đi học vừa đi làm để dành dụm tiền không hề dễ dàng, nhưng cũng không đến mức quá khó khăn. Vốn dĩ chuyện ăn ở cậu đều đã được lo liệu ở nhà anh, học phí thì hoàn toàn được trang trải bằng học bổng, nên ngoài một ít chi phí sinh hoạt cá nhân ra thì cậu cũng chẳng có khoản nào phải chi tiêu. Không chỉ vậy, đến cả tiền sinh hoạt đó anh cũng dúi vào tay cậu những ba cái thẻ, bảo cậu cứ dùng thẻ của anh mà tiêu.

“…Thế nào?”

Ha Min cẩn trọng hỏi với gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Dù có đắt giá đến mấy thì cũng rẻ hơn một chiếc áo sơ mi của anh. Cậu cũng đã từng nghĩ rằng dù có tặng quà gì thì có lẽ anh cũng sẽ chẳng mấy cảm động. Nhưng vì là đồ cậu tặng, nên biết đâu anh sẽ thích một chút, cậu thầm mong đợi trong lòng.

“Em làm gì vậy.”

Anh không nhìn chiếc nhẫn mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu rồi lên tiếng.

“Ơ?”

“Nhẫn cầu hôn mà. Không định đeo cho anh à?”

Trước câu nói buột ra với giọng điệu thờ ơ của anh, mắt Ha Min trong phút chốc mở to.

“Nh… Nh… Nh… Nhẫn cầu hôn… không phải đâu… chỉ… chỉ là nhẫn đôi thôi…”

Ha Min lắp bắp trả lời với gương mặt nóng bừng lên ngay tức khắc.

“Vậy à?”

“…Vâng. Chỉ là… nhẫn đôi thôi….”

“Vậy mà anh còn định nói với mọi người đây là nhẫn đính hôn đấy.”

“……”

“Không được à?”

Tae Rim kiên trì hỏi, gương mặt tươi cười nhìn Ha Min chăm chú. Trước ánh mắt như chứa đựng một áp lực vô hình, Ha Min không giấu nổi vẻ ngượng ngùng, ngập ngừng rồi từ từ lên tiếng.

“…Cũng không phải là không được….”

Cậu không nỡ nói là không được, mà nói không sao cả thì cũng thật khó xử. Thật khó để theo kịp những suy nghĩ luôn đi trước một bước của anh. Bản thân cậu vẫn còn non nớt và vụng về, nên mọi thứ vẫn còn khiến cậu ngượng ngùng lắm.

“Mau đeo vào cho anh đi.”

Tae Rim tự cho đó là lời đồng ý rồi hối thúc.

Ha Min dường như vẫn còn căng thẳng, cậu xoa xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi lấy chiếc nhẫn có kích thước lớn hơn một chút, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của anh. Đúng như dự đoán, nó vô cùng hợp với anh. Điều khó khăn nhất khi chọn nhẫn chính là kiểu dáng nào trông cũng hợp với anh nên rất khó để đưa ra quyết định. Bàn tay anh to lớn, đốt ngón tay cũng vừa phải, nhưng lại mịn màng và thanh tú, không giống tay của một người đàn ông chút nào. Đó là bàn tay mà mỗi lần nhìn thấy, cậu đều thầm nghĩ nó thật đẹp.

“Đẹp quá….”

Ha Min như bị mê hoặc, ngắm nhìn rồi thốt lên lời cảm thán. Đẹp đến mức khiến tim cậu như nhộn nhạo cả lên. Ha Min không kìm được, bẽn lẽn mỉm cười.

Tae Rim lặng lẽ nhìn xuống Ha Min đang một mình mỉm cười đầy mãn nguyện. Quần áo ẩm ướt, mái tóc vẫn còn chưa khô, gương mặt đầy vết thương. Ha Min trong bộ dạng tả tơi như vậy, lại đang ngắm nhìn bàn tay đeo nhẫn của anh với vẻ mặt vui sướng tột độ, khiến anh vừa thấy trìu mến lại vừa xót xa, vừa tiếc nuối lại vừa yêu thương không sao tả xiết. Chỉ là đeo nhẫn vào tay Tae Rim thôi mà có gì vui đến thế không biết, cậu lại làm ra vẻ mặt hạnh phúc nhất trên đời.

“…Anh có thích không?”

Ha Min lại khe khẽ hỏi. Tae Rim cười đáp lại rồi gật đầu.

“Rất thích.”

“……”

“Rất rất thích.”

“……”

“Tim anh như sắp nổ tung rồi đây này.”

Tae Rim dịu dàng cười, không chút ngần ngại mà nói những lời ngọt ngào.

Bình luận cho "Ngoại truyện 2 – 15"
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

minttea.vn

Đăng nhập
Đăng ký