Sweet Shot (Novel) - Ngoại truyện 2 – 17 (Hoàn)

Nước bọt chảy dọc theo bàn tay anh đang giữ chặt lấy mặt cậu, tạo thành một vệt dài. Tae Rim chẳng hề bận tâm, cứ thế nuốt ừng ực thứ nước bọt của Ha Min tràn sang miệng mình như thể đó là của chính anh, yết hầu lộ rõ trên cổ anh phập phồng mạnh mẽ.

Cảnh tượng ấy thật kích thích và khêu gợi. Cả những âm thanh nhớp nháp, cả chuyển động đầu lưỡi của anh, cả việc họ nuốt lấy nước bọt của nhau mà không rõ là của ai. Đến mức khiến tâm trí cũng trở nên mơ hồ.

“Ha Min à…. Mút lưỡi anh đi. Hửm?”

Cứ những lúc thế này là anh lại làm nũng một cách chẳng hề hợp với mình chút nào. Anh đưa chiếc lưỡi ẩm ướt của mình vào miệng cậu, ranh mãnh yêu cầu. Ha Min thở dốc không ngừng, rồi cẩn trọng ngậm lấy chiếc lưỡi anh đang chìa ra đòi được mút lấy. So với những chuyển động mãnh liệt và sâu đậm của anh, hành động này của cậu quả thật rụt rè, nhưng Tae Rim biết. Ha Min đang cố gắng đến nhường nào. Anh nhìn xuống Ha Min đang chăm chú ngậm lấy lưỡi mình bằng ánh mắt có phần biến thái, cảm nhận một niềm khoái cảm như sắp xuất tinh đến nơi.

“Thêm nữa, ha… Đúng rồi. Ừm.”

“Như… như thế này…?”

Cậu ngậm lấy lưỡi Tae Rim một cách vụng về rồi ngây ngô hỏi, anh không nhịn được nữa, lại ấn mạnh lưỡi mình vào sâu trong miệng Ha Min.

Đáng yêu, dễ thương, tuấn tú, xinh đẹp. Tình yêu dâng trào khiến Tae Rim như mất hết lý trí, anh dồn ép Ha Min đến mức cậu không thở nổi.

“Ư… ưm. Ưm…! Ha ứ…!”

Ha Min kêu nghẹt thở rồi đấm nhẹ vào vai anh, nhưng Tae Rim chỉ rên rỉ, không sao dừng lại được.

“Ha Min à…. Hư, ha…. Ư… Ha Min à….”

Trước những chuyển động lưỡi đầy áp đảo và giọng nói gọi tên cậu một cách tha thiết đến điên cuồng, Ha Min nhận ra anh lúc này đã mất hết lý trí. Và cậu linh cảm được rằng, đúng như lời anh nói, đêm nay sẽ thật sự rất dài.

**

“Ưm…! Ứ…!”

Thân thể trắng nõn trần trụi nằm sóng soài trên sàn nhà trước cửa, không ngừng rung lắc.

“Hức… Ha, Chết tiệt.”

Tae Rim đè lên trên, chăm chú nhìn gương mặt hiền lành của Ha Min đang nhăn nhó vì đau đớn, không hề dừng lại chuyển động. Anh dùng hết sức thúc mạnh đến mức nơi hạ bộ đang va chạm kịch liệt “phập phập” nổi lên cả bọt trắng, miệng thì thầm những tiếng rên rỉ và lời chửi thề có phần tục tĩu.

“Ha, ứ, ưm!”

Mỗi lần anh lặp lại chuyển động rút ra đến tận cùng rồi lại thúc vào đến tận gốc, cơ thể Ha Min nằm bên dưới lại rung lên bần bật. Dương vật của Ha Min đang rỉ ra thứ dịch lỏng như nước cũng vậy. Dương vật màu da mơ không một sợi lông, lủng lẳng trước mắt Tae Rim trông còn kích thích và dâm đãng hơn bất kỳ bộ phim khiêu dâm nào.

“Anh, ư, ha…. A, đau, hức.”

“Đau à? Hức, haa… Chỗ nào?”

Tae Rim vẫn giữ nguyên ở tư thế vào sâu, lo lắng hỏi. Ha Min với gương mặt đỏ bừng vì nóng nực và mồ hôi, khó khăn nói tiếp.

“Lưng… Lưng em…. Hưưt…”

Mỗi lần người cậu rung lên, lưng lại cọ xát vào mặt sàn cứng rắn khiến da bị trầy.

“Vậy à…? Anh không biết. Xin lỗi em.”

Tae Rim như dỗ dành, hôn chụt chụt lên khóe miệng Ha Min rồi vòng tay ôm lấy lưng cậu nhấc bổng lên. Thân trên cậu vừa được nhấc lên, dương vật anh tưởng như tuột ra ngoài thì ngay khoảnh khắc cơ thể cậu lơ lửng, anh lại thúc mạnh vào sâu một lần nữa nghe một tiếng “phập”.

“Anh… Ức! Ha ư…!”

Cảm giác cơ thể được nhấc bổng lên, cùng với lực ôm ghì mạnh mẽ khiến cho phần hạ bộ của họ càng thêm khít khao gắn kết. Ha Min kinh hãi, vội vàng ôm chặt lấy anh. Sợ rằng nếu buông ra sẽ bị rơi xuống, cậu theo bản năng mà áp sát vào người anh.

“Ức… Ha Min à, chật quá, khụ.”

Vì căng thẳng mà cơ thể cậu co rúm lại, Tae Rim thở dốc từng hơi ngắn. Anh hổn hển thở, nhìn thẳng vào Ha Min đang ở ngay trước mắt. Gương mặt căng thẳng, và vết thương ở gần gò má lọt vào tầm mắt anh. Mi tâm Tae Rim khẽ nhíu lại. Anh ghét việc Ha Min bị thương đến mức trong lòng thấy khó chịu cuộn trào. Một cơn tức giận vô danh sôi sục, lồng ngực anh trở nên nặng trịch. Tae Rim với vẻ mặt như uất hận vì một vết thương cỏn con, cẩn thận áp môi mình lên đó.

“Đau lắm phải không.”

Anh dùng môi mân mê vết thương đang rớm máu sao cho không đau, rồi thì thầm. Gương mặt Ha Min vốn đã đỏ bừng nay lại càng thêm đỏ ửng như sắp vỡ tung. Mỗi khi nhìn thấy Tae Rim làm ra vẻ mặt đó ở khoảng cách gần đến thế này, tim cậu như không chịu nổi.

“Em không sao mà… Hư…”

Lúc này, vấn đề không phải là vết thương, mà là tư thế như sắp ngã đến nơi và thứ kia của anh đang nằm gọn trong bụng cậu. Toàn bộ tình huống này khiến Ha Min ngượng chín người, cậu khẽ tránh ánh mắt anh thì anh lại dùng hông thúc nhẹ từng nhịp nhỏ.

“Hư… ức.”

“Đừng để bị thương nữa.”

“Vâng… Ư… a… lúc nãy em cũng nói rồi…”

“Ha… Nếu em bị thương…”

“…Hư, ư.”

“Anh sẽ buồn đến chết mất. Em biết không?”

“Ha…”

“Hừ… Không biết Ha Min có hiểu lòng anh không nữa.”

Tae Rim lại nói những lời có phần cực đoan rồi bắt đầu chuyển động nhanh hơn. Khoái cảm tê dại lan đến tận đầu ngón chân mãnh liệt đến mức không thể chịu đựng nổi. Ha Min tránh né ánh mắt anh đang nhìn thẳng vào mình, bật ra tiếng khóc nức nở.

“Mạnh… mạnh quá…. Ha ức….”

“Hửm? Anh nói là em biết lòng anh rồi mà.”

Tae Rim dụi mặt vào cậu như làm nũng rồi thì thầm. Ha Min đang gắng gượng bám lấy anh, dù anh có nói gì đi nữa thì đó cũng không phải là vấn đề. Tư thế chông chênh bám víu này, tư thế bị vào quá sâu này, thật sự quá sức chịu đựng. Ha Min lại một lần nữa van xin anh.

“Cho em xuống… cho em xuống đi…. Ưm…!”

“Sao vậy, chẳng phải em nói đau lưng sao…. Haa….”

Thấy Ha Min bối rối van xin, anh dịu dàng dỗ dành rồi khẽ mút lấy đôi môi đang hé mở của cậu. Suốt lúc nói chuyện, Tae Rim không hề ngừng thúc đẩy.

“Vào trong… vào trong rồi làm… Hức, ức….”

“Ở đây cũng làm, rồi vào trong, khụ, cũng làm…”

Nghe lời tuyên bố đầy tham lam đó, Ha Min vô thức lườm anh một cái hờn dỗi.

“Sao lại nhìn anh đáng yêu thế.”

Ngay lúc đó, Tae Rim bắt gặp ánh mắt ấy, anh thở hồng hộc rồi bật ra một tiếng cười trầm thấp.

“Là đang mè nheo đòi anh ‘xơi’ thêm nữa phải không?”

“Ha ư….”

Tae Rim ranh mãnh nói rồi ép sát cơ thể Ha Min đang được nhấc bổng vào tường, khẽ cười một cách ý nhị.

“Em… em có….”

“Có mà…. Không phải em nhìn anh như vậy để làm anh ‘muốn’ sao?”

Anh cười tươi tắn, đồng thời lại nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt ánh lên vẻ cuồng nhiệt.

“Không… đợi… đợi đã.”

“Không phải đâu. Ha… Có mà.”

Anh cười toe toét rồi lại thúc hông lên. Mỗi lần anh nói một câu là lại tấn công bằng cách thúc sâu vào tận trong bụng, Ha Min không sao cử động nổi, chỉ biết bật ra tiếng rên. Sau lưng là tường, phía trước lại bị anh chắn đứng sừng sững, chẳng khác nào bị nhốt lại.

“Ha ức… ha… a… anh… anh…!”

Không thể phân biệt được cảm giác này là đau đớn hay khoái lạc, Ha Min thở dốc gần như muốn khóc. Dù anh vẫn đang giữ chặt để cậu không bị rơi, nhưng mỗi khi anh thúc dương vật vào, cánh tay đang ôm lấy Ha Min lại hơi hạ xuống một chút. Lợi dụng khoảnh khắc cơ thể cậu hơi chùng xuống, anh lại thúc sâu hơn vào bên trong, tiếng “phập phập” va chạm vang lên đầy dâm đãng.

Cảm giác bị đâm sâu vào tận bên trong bụng, đến một nơi tưởng chừng không thể chạm tới khiến Ha Min toàn thân run lên bần bật. Dương vật Ha Min đang chạm vào bụng dưới của anh đã rỉ ra tinh dịch từng dòng. Ha. Tae Rim hài lòng quét mắt nhìn cảnh tượng đó, khóe miệng nở một nụ cười đầy thỏa mãn.

“Ha… Ha Min của anh ‘ra’ thật là cưng.”

“Ha ư… làm ơn… dừng lại… Ức.”

“Dừng lại hả? Ha… hừ…. Anh dừng lại nhé?”

Tae Rim nói vậy nhưng vẫn không ngừng thúc mạnh “phập phập”. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi lại một cách đáng ghét nhưng Ha Min chỉ lắc đầu lia lịa như thể hoàn toàn không hiểu Tae Rim đang nói gì.

“Anh rút ra nhé?”

Anh vừa rút dương vật đang cương cứng khủng khiếp của mình ra, vừa hỏi lại lần nữa. Trước chuyển động cọ xát trêu ngươi, Ha Min với gương mặt đỏ bừng vì kích thích, chỉ biết tiếp tục lắc đầu. Vẻ mặt cậu như muốn nói rằng mình chẳng biết gì nữa cả, hãy làm gì đó với cậu đi. Khóe mắt Ha Min đã hoe đỏ, đôi môi ướt đẫm nước bọt chỉ còn biết mấp máy.

“Không rút ra à? Ha…. Hửm?”

Tae Rim cố tình khơi gợi phản ứng, liên tục thúc mạnh từng cú “phập phập”. Sự kích thích từ những cú đâm sâu đến mức như muốn nghiền nát bên trong khiến Ha Min giờ đây không thể thốt ra lời nào, chỉ biết ôm chặt lấy vai Tae Rim một cách tuyệt vọng như đó là sợi dây cứu sinh duy nhất. Anh ôm ghì lấy Ha Min đang bám víu vào mình không một kẽ hở, bắt đầu cảm nhận được cơn cực khoái đang dần ập đến.

Đến mức anh phải bật cười khan trước bộ dạng phát tình hơn nữa của chính mình khi cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương. Tiếng tim đập thình thịch của cả hai vang lên rõ mồn một. Tae Rim nghiến răng, chuyển động một cách dữ dội. Tiếng “nhóp nhép” ẩm ướt chiếm lĩnh không gian trước cửa.

“Ha… ha… mạnh… mạnh quá… mạnh lắm… anh…. Ha… Ư!”

“Hừ, chẳng phải em nói đừng rút ra sao… Ức.”

“D… Dừng… Dừng lại…. Làm ơn… Hưư!!”

“Ha… một chút nữa thôi…. Anh sắp ra rồi… một chút nữa, khục.”

Cơ thể Ha Min đang trong vòng tay anh rung lắc theo từng chuyển động của anh một cách mê dại. Từ giữa kẽ răng Ha Min bật ra những tiếng rên rỉ dâm đãng đến mức khiến người nghe cũng phải ngượng ngùng. Trước những cú thúc đầy man dại của anh, vừa xuất tinh vừa tiếp tục đâm vào, Ha Min mềm nhũn ra như ngất đi. Cứ thế ôm lấy Ha Min đã hoàn toàn mất hết sức lực, Tae Rim sau khi xuất tinh vẫn không rút dương vật còn đang cương cứng của mình ra mà cứ thế bế cậu di chuyển. Mỗi lần anh di chuyển, đầu khấc của anh lại thúc vào bên trong “phạch phạch”, Ha Min dù đã mềm oặt vẫn thở dốc từng hơi ngắn, người khẽ nảy lên.

“Dừng lại đi……”

Nghe cậu thì thầm bằng giọng van nài, Tae Rim nuốt tiếng cười vào trong. Anh tiếp tục cười ranh mãnh rồi buông lời trêu chọc tinh quái.

“Hôm nay là sinh nhật anh mà.”

Mới lúc ở nhà hàng, chính anh là người nói cậu không cần phải vất vả vì anh. Vậy mà bây giờ anh đã ra mấy lần, làm cho cậu cũng ra, rồi lại còn…. Ha Min cố nén lại những lời muốn nói. Nhưng rồi cậu cũng từ bỏ ý định phản kháng, thả lỏng người rồi dựa vào anh.

Phải rồi, hôm nay là sinh nhật anh. Ngày mà cậu đã rất muốn biến nó thành một ngày thật hoàn hảo. Cậu muốn tặng anh một ngày hoàn hảo, nhưng rốt cuộc người nhận được quà dường như lại là chính cậu. Là sinh nhật của người mà mỗi ngày đều mang đến cho cậu những ngày như một món quà.

Ha Min ôm anh chặt hơn một chút. Dường như cảm nhận được lực ôm của cậu, trong lúc Tae Rim còn đang hơi ngạc nhiên, Ha Min đã ghé sát môi vào tai anh, từ từ lên tiếng.

“Anh…”

Anh. Anh Tae Rim.

“…Chúc mừng sinh nhật.”

Cả cuộc đời này, chỉ một người. Người anh duy nhất của em. Mối tình đầu của em, và cũng là người yêu duy nhất.

Ha Min hoàn toàn rũ rượi, khẽ mỉm cười rồi lại một lần nữa cất lời.

“…Em yêu anh.”

Ấy vậy mà câu nói đó, chính cậu lại chưa từng một lần thốt ra, mãi đến lúc này mới khó khăn thì thầm. Cậu cảm nhận được chuyển động của anh dừng lại, nhưng Ha Min ngược lại còn cười tươi hơn, rúc sâu hơn vào lòng anh. Cảm xúc dâng trào trong lòng cứ lớn dần lên mãi không thôi. Đến mức không thể nào đo đếm được nó còn có thể lớn đến nhường nào.

 

 

Sweet Shot (Khoảnh Khắc Ngọt Ngào) – Hoàn.

Bình luận cho "Ngoại truyện 2 – 17 (Hoàn)"
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

minttea.vn

Đăng nhập
Đăng ký